Mặc dù đêm qua mưa to gió lớn đêm qua khiến cậu đau eo mỏi lưng nhưng vẫn không thể giảm bớt sự chờ mong được đi du lịch của cậu.
Chuyến phà sớm nhất là lúc năm giờ, vốn không có nhiều khách lắm, mà ở trong khu vực chờ dành cho khách VIP chỉ có hai người bọn họ nên Tạ Diễn mạnh dạn nắm tay Cù Tranh Viễn.
Ý định ban đầu của cậu là nắm tay một lúc cho đỡ ghiền thôi nhưng không ngờ cái tên kia càng nắm càng chặt, căn bản không muốn buông ra.
Họ nắm tay nhau cùng bước lên chuyến phà xuất phát đến Kojima, nhân viên trên boong phà chỉ nghĩ họ nắm tay nhau vì sợ đối phương ngã nên chỉ chào đón theo thói quen: “Nếu các anh muốn một chiếc kính viễn vọng thì có thể đến quầy phục vụ lấy nhé, hôm nay sương mù không dày lắm, mọi người có thể nhìn thấy được phong cảnh trên đảo Kojima đấy.”
Tạ Diễn như một chú thỏ con nhảy tung tăng lên khu vực dành cho khách VIP ở tầng hai, Cù Tranh Viễn vẫn như cũ cầm điện thoại theo ở phía sau quay video, hắn luôn muốn tham lam lưu giữ lại từng khoảnh khắc vui vẻ trên khuôn mặt của Tạ Diễn, hắn sợ sau này mình già đi thì đầu óc hay quên, khó mà nhớ được khuôn mặt rạng rỡ ấy của người yêu.
Cánh cửa thuỷ tinh bị Tạ Diễn dùng tay đẩy ra, mùi biển phả vào mặt, bọn họ nắm tay bước lên sân thượng, Tạ Diễn gấp gáp nằm dài bên cạnh lan can phòng hộ.
Một cơn gió lớn thổi vào khiến quần áo của cậu phồng lên, Tạ Diễn kinh ngạc chỉ mặt biển: “Anh ơi! Anh xem chỗ kia có cá kìa!”
Cù Tranh Viễn nghiêng người dựa vào lan can phòng hộ, giọng lạnh lùng như không khí trên biển: “Nếu không có cá thì nó còn được gọi là biển không?”
“Ừ ha”. Tạ Diễn quay đầu nhìn ống kính điện thoại, nhắc hắn: “Coi chừng rơi điện thoại đó nha.”
“Không rơi đâu.” Cù Tranh Viễn đã chuẩn bị đồ nghề từ lâu, hắn lấy từ trong túi ra một sợi dây, quàng nó qua cổ rồi cột dây vào một cái lỗ nhỏ trên ốp điện thoại.
Hắn vừa quay video vừa kết hợp giải thích năm nào tháng nào rồi cùng với ai đến đâu, Tạ Diễn cười nhạo hắn bắt đầu có khí chất cực kỳ giống hệt người già.
Sau đó Tạ Diễn mới biết, ông ngoại của Cù Tranh Viễn mắc bệnh Alzheimer từ mấy năm trước, lúc mới bệnh chỉ hay quên, không nhớ rõ mình đã ăn cơm hay chưa, sau này ngay cả cửa nhà cũng không tìm được, tâm trí rối bời đến nỗi ông còn quên luôn mình bao nhiêu tuổi, không nhớ rõ mình đã lấy vợ có con, còn suốt ngày muốn chạy ra ngoài.
Cù Tranh Viễn lo trước tính sau: “Anh sợ sau khi anh già đi, bởi vì vài thứ bất khả kháng mà dần dần quên mất em, mới nghĩ đến đó thôi anh đã thấy sợ rồi. Đến lúc đó em phải lấy mấy bằng chứng này ra nói cho anh biết rằng anh đã có vợ rồi, hai chúng ta đã yêu nhau rất nhiều nhé.”
Tạ Diễn nghe không nổi mấy câu sến súa của hắn, cậu rùng mình, chợt cảm thấy sến súa: “Uầy – – em nổi da gà luôn rồi này.”
“Em đúng là đồ không hiểu phong tình!”
Tạ Diễn nhìn về phương xa, cười lớn: “Sau khi em nghỉ hưu, mỗi ngày em sẽ quấn lấy anh, anh mới không có cơ hội quên em nữa!”
Mất gần nửa giờ để đi từ cảng đến đảo, Tạ Diễn được thoả ước nguyện cùng Cù Tranh Viễn tận hưởng khung cảnh bình minh tuyệt đẹp.
Cậu chưa bao giờ thấy một đám mây nào đẹp như vậy, nó được mặt trời nhuộm từng chút một thành nhiều màu sắc sặc sỡ, mây trên đảo Kojima mờ ảo, chúng bồng bềnh giữa không trung giống hệt kẹo bông gòn.
Phà chạy rất nhanh, gió biển ẩm ướt và lạnh lẽo, Cù Tranh Viễn vòng ra phía sau rồi ôm Tạ Diễn vào lòng, dùng cơ thể chắn gió cho cậu.
Tạ Diễn quay đầu, nhanh chóng hôn lên sườn mặt hắn khiến Cù Tranh Viễn sửng sốt, gác cằm lên hõm vai cậu cười khúc khích.
Họ ở trên đảo Kojima hai ngày hai đêm.
Tạ Diễn nghĩ rằng trong chuyến du lịch này của họ, họ sẽ đi ăn khắp nơi rồi đến đêm thì về ngủ, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, vào buổi sáng của ngày đầu tiên, họ bị fans của Cù Tranh Viễn phát hiện, cả đường bị rất nhiều người đuổi theo muốn chụp ảnh hoặc xin chữ ký, căn bản không thể tận hưởng hoàn hảo di tích này.
Chờ khi trời tối, cậu mới dám lén lút lần mò ra khỏi homestay, nắm chặt tay người yêu đi dạo quanh đảo, cảm nhận sự hùng vĩ của thuỷ triều, nhưng với Tạ Diễn mà nói, đây đã là hạnh phúc mà cậu hướng tới.
Càng gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, dường như thời gian bên nhau càng trở nên quý giá.
Cù Tranh Viễn là một người đàn ông lãng mạn nên trong cuộc đời của Tạ Diễn thường xuất hiện những niềm vui bất ngờ chẳng hạn như một chuyến đi du lịch ở Kojima.
Ngay cả Tết thiếu nhi cậu cũng có quà cơ.
Vào một ngày nọ, cảnh sát Tạ bỗng có một suy nghĩ, cậu cũng muốn tặng cho hắn một món quà Thất Tịch, nhưng cậu nghĩ mãi cũng không nghĩ được ông chủ Cù bây giờ còn thiếu cái gì, mãi cho đến khi cậu nghe nói Khương Phi đang lên kế hoạch cầu hôn bạn gái trong Lễ tình nhân Thất Tịch cậu mới đột nhiên nảy ra ý tưởng. Sau khi tan làm, Tạ Diễn vội vã chạy đến tiệm chuyên bán đồ trang sức ở trung tâm thành phố và đặt trước một cặp nhẫn nam.
Hôm Thất Tịch, Cù Tranh Viễn đang đi giám sát quá trình quay phim tại khu vực điện ảnh ở Hạ Thành.
Đây là lần đầu tiên Tạ Diễn đến đây tham ban, nhờ sự hướng dẫn của Vương Bất Phàm, cậu lén lút mò mẫm lẻn vào phòng nghỉ một người của Cù Tranh Viễn.
Bày biện trong phòng rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn trang điểm, một bàn trà và một chiếc ghế sofa.
Đáng nhẽ cậu phải lạ lẫm khi bước vào một không gian xa lạ, nhưng vì trên ghế sô pha vẫn còn một chiếc áo khoác quen thuộc mang mùi hương của Cù Tranh Viễn nên cậu thấy ấm áp vô cùng.
Vương Bất Phàm rót cho cậu một một ly nước ép: “Em ngồi đây đợi ở đây trước nhé, đợi cậu ấy xong việc, chị sẽ nói nó qua đây gặp em”
Tạ Diễn thưa vâng sau đó đắp áo khoác của hắn lên người, nằm nghiêng trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Khi Cù Tranh Viễn vừa nghe vợ mình đến thăm ban thì hớn ha hớn hở phóng về, tiếng mở cửa hơi lớn, đánh thức người vừa mới chìm vào giấc mộng trong phòng.
Tạ Diễn dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, quay đầu nhìn hắn: “Anh xong việc rồi à?”
Cù Tranh Viễn đóng cửa lại: “Còn hai cảnh nữa, em đói không, anh bảo trợ lý đi mua đồ ăn cho em nhé?”
“Không cần phiền vậy đâu,” Tạ Diễn đung đưa hai bàn chân, “Hôm nay không phải là ngày lễ tình nhân sao, lát nữa hai tụi mình cùng ra ngoài ăn đi!”
“Được đó!”
Cù Tranh Viễn chen đến bên cạnh cậu muốn tìm một chỗ ngồi xuống, ngón tay hắn vô tình chạm vào một thứ gì đó rất cứng.
Ban đầu Tạ Diễn muốn đợi tới sau bữa tối mới đem cục cưng ra tặng hắn nên cậu giấu, sống chết không cho nhìn. Cù Tranh Viễn còn hăng hơn, hắn lập tức cù lét cậu khiến hai người lăn lộn mấy vòng trên ghế.
Khi ngón tay của Cù Tranh Viễn chạm vào hộp vải nhung, hắn bỗng có một linh cảm, hai mắt Cù Tranh Viễn sáng như bừng: “Quà em tặng anh đúng không?”
Tạ Diễn hừ một tiếng: “Anh trai đây khó lắm mới chơi một lần lãng mạn với anh, đều tại anh hết, chẳng có cảm giác kỷ niệm gì luôn!”
Cù Tranh Viễn đụng vào vai cậu: “Em cứ xưng anh trai hết lần này đến lần khác với ai đó”
Tạ Diễn cười khúc khích, cậu mở chiếc hộp nhung màu xanh nước biển ra.
Bên trong đựng hai chiếc nhẫn đôi pha lê bạch kim có cùng một kiểu dáng, ở giữa có khảm một viên kim cương, nếu quan sát kỹ sẽ thấy nhà thiết kế còn dùng tay nghề tuyệt diệu chạm khắc một đôi cánh đang xoè ra, độ tỉ mỉ khi chế tác khiến người ta trố mắt nhìn, ngay cả lông lũ bé xíu cũng có thể nhìn rõ.
Tạ Diễn lén lút liếc nhìn vẻ mặt của Cù Tranh Viễn, trong mắt hắn tràn toát lên đầy vẻ kinh ngạc có thể đoán định, có lẽ hắn cũng thích cặp nhẫn này, vậy cũng không lãng phí nửa năm tiền lương mà cậu tiêu tốn.
Thực ra trước khi mua cặp nhẫn này cậu cũng rất phân vân, vì Bộ Công an quy định không được đeo bất kì trang sức nào trong quá trình thi hành công vụ. Mua đồ đắt tiền thì thấy lãng phí nhưng cậu lại muốn tặng cho bạn trai món đồ tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình, sau một hồi mày mò, cuối cùng cậu chọn cặp nhẫn này.
Tạ Diễn cầm ngón tay của Cù Tranh Viễn, lấy ra một chiếc trong cặp nhẫn, ngắm chuẩn ngón vô danh rồi chầm chậm đeo vào, vừa đeo vừa ngâm nga giai điệu bài hát “Wedding March”, Cù Tranh Viễn bị cậu chọc cười, hắn cũng cẩn thận lấy chiếc nhẫn còn lại rồi đeo vào cho cậu.
Ánh chiều tà của mặt trời sắp lặn chiếu sáng đôi mắt của họ.
Mười ngón tay của ai người dính chặt vào nhau hơn nửa ngày, Cù Tranh Viễn cúi đầu hôn lên mu bàn tay của Tạ Diễn, sau đó hôn dọc theo cánh tay, cuối cùng đẩy cậu ngã xuống sô pha.
Những ngón tay thon dài trượt xuống bụng dưới sau đó lướt lên ngực rồi xoa nắn, Tạ Diễn bị động tác thành thạo của hắn làm mất lý trí, giơ tay quàng lấy cổ hắn…
Chưa kịp lột sạch quần áo thì có tiếng gõ cửa, Tạ Diễn lập tức tỉnh táo, dùng chân thần của Như Lai đạp Cù Tranh Viễn từ đầu này qua đến đầu kia sô pha.
Cù Tranh Viễn mặt mày nhếch nhác leo lên ghế ngồi đồng thời lườm Vương Bất Phàm — người vừa đẩy cửa vào một cái: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Nhìn thấy quần áo không chỉnh tề của cả hai, cô biết mình vào không đúng lúc mất rồi, cô do dự nói: “Không, là chuyện không quan trọng lắm, hai đứa tiếp tục —-”
Mặt Tạ Diễn đỏ bừng.
Sau khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Vương Bất Phàm nữa, Cù Tranh Viễn lại chưa thỏa mãn ham muốn mà mãn nhào qua hôn cậu, Tạ Diễn lo lắng nói: “Như này không ổn lắm nhỉ? Suy cho cùng vẫn có người ngoài mà anh.”
Cù Tranh Viễn cười nói, “Chị Phàm là người duy nhất đến đây, chị ấy có phải là người ngoài đâu, hộp ba con sói ở nhà chúng ta do chị ấy trả tiền tài trợ đó.”
“Fuck!”
Nhắc đến mấy món đồ chơi nho nhỏ, Cù Tranh Viễn bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng, hắn lấy một cái hộp vận chuyển dưới ghế sô pha ra, đây là một món quà nhỏ được hắn đặt trên mạng hồi trước, vừa được giao đến hôm qua. Thất Tịch năm này cũng tính tặng cho bạn trai nhỏ món quà ấy.
Trong nháy mắt Tạ Diễn vừa mở ra đã đóng lại ngay vì bên trong chứa đầy đồ chơi người lớn kỳ lạ.
Cù Tranh Viễn đã từng xem xét một lượt công dụng và đặc tính của đống đồ này, hắn từ lôi trong hộp ra một chiếc vòng cổ bằng da, hỏi bằng ánh mắt mờ ám: “Em biết cái này dùng như thế nào không?”
Tạ Diễn từng thấy nó trong một bộ phim khiêu dâm, đeo vào cổ sẽ giống như một chú cún, nếu không nghe lời chủ nhân sẽ bị đánh…
Hơn nửa tiếng sau, Vương Bất Phàm nhìn thấy cặp vợ chồng trẻ bước ra khỏi phòng nghỉ, thứ khiến cô chú ý là trên cổ Tạ Diễn có thêm một chiếc vòng màu đen kiểu trông có vẻ không đứng đắn cho lắm, biểu cảm của cậu dường như hơi ủ rũ, tư thế đi đường cũng không được tự nhiên lắm, cô thầm mắng trong lòng cái tên Cù Tranh Viễn không phải người.
Cù Tranh Viễn mặt tươi như hoa dẫn Tạ Diễn lên xe bảo mẫu trước, hắn cũng khom eo bước vào.
“Cưng có thích món quà nhỏ mà anh trai tặng không?”
Tạ Diễn trầm mặc, lúc ở trong phòng nghỉ, cậu còn rất phối hợp với Cù Tranh Viễn diễn sủng vật và chủ nhân, Cù Tranh Viễn rất hài lòng, cứ bắt cậu đeo tiếp cái món đồ này, hắn nói rất hợp với cậu.
“Biểu cảm của em là thế nào?” Cù Tranh Viễn gãi cằm cậu, “Chủ tiệm nói thứ này gọi là vòng may mắn đấy”
“Anh cút đi!” Tạ Diễn mắng xong còn soi mình trong gương chiếu hậu.
Giận thì có giận một xíu, nhưng cũng không ghét là được rồi.
Chiếc xe xuyên qua màn đêm chạy về khách sạn.
Trên đường đi ngang qua một CLB giải trí, Tạ Diễn thoáng thấy ba người đứng ở cửa đang ngửa cổ chỉ chỉ cái gì đó bên trên.
Sự nhạy cảm của nghề nghiệp khiến cậu tì vào cửa xe và nhìn lên theo, sau đó cậu lập tức bảo tài xế dừng xe, trước khi Cù Tranh Viễn phản ứng xem có chuyện gì, cậu đã xuống xe và chạy băng qua bụi cây hoàng dương bên lề đường rồi lao thẳng vào câu lạc bộ.
Cù Tranh Viễn nhìn lên theo ánh mắt của mọi người, trong lòng cũng hoảng.
Một cô gái sắp bị nhảy lầu.
Cù Tranh Viễn lớn chừng này nhưng vẫn là lần đầu tiên bắt gặp vụ việc có người muốn nhảy lầu, tâm trạng của hắn hiện tại khác xa cái lúc hắn xem video, hắn run rẩy mở điện thoại bấm gọi 120, nhanh chóng báo địa chỉ cho cảnh sát.
Trong thời gian mười giây ngắn ngủi, một nhóm người qua đường hóng chuyện tụ tập quanh cửa, có người gọi điện báo cảnh sát, một vài người thì chụp ảnh quay video, cũng có nhiều người la hét bảo đừng nghĩ quẩn.
Câu lạc bộ giải trí này tên là Anh Hào này cao tám tầng, khi ngước mắt nhìn lên chỉ nhìn thấy một bóng người gầy gò, cô gái chậm rãi leo ra ngoài lan can, đứng trên chiếc bục nhỏ hẹp, gió đêm thổi mái tóc của cô bay tán loạn như đoá hoa lily lung lay sắp ngã.
Tạ Diễn đi thẳng đến quầy phục vụ, cậu còn xém bị ngã vì mặt đất quá trơn. Tạ Diễn rút chứng minh thư ra, nói ngắn gọn: “Tôi là cảnh sát, có người sắp nhảy lầu, đưa tôi lên sân thượng ngay lập tức.”
Lễ tân của câu lạc bộ là một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, vừa nghe thấy hai chữ cảnh sát thì sững sờ rồi mịt mờ giơ tay chỉ về một hướng: “Xin mời đi lối này ạ.”
Trong khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, Cù Tranh Viễn cũng thở hổn hển chạy vào, Tạ Diễn hỏi hắn đã báo cảnh sát chưa, Cù Tranh Viễn gật đầu: “Anh có gọi cho đội cứu hộ rồi.”
Tạ Diễn đã quen thuộc nơi này, đội cứu hộ gần nhất phải đi vội cũng phải mất khoảng sáu phút để đến được đây; bao gồm cả thời gian điều động xe, sơ tán đám đông và chuẩn bị đệm cứu sinh, kiểu gì cũng phải mất mười lăm phút.
Đây là chuyện liên quan đến mạng người, Tạ Diễn cảm thấy số tầng đang hiện trên màn hình chạy quá chậm, cậu hỏi người phục vụ bên cạnh: “Gần đây trong câu lạc bộ có xảy ra chuyện gì ầm ĩ không vui với người khác không?”
Cô gái nhỏ lắc đầu, khi con số nhảy đến sáu, cô bỗng nói: “Hình như có lẽ em biết ai là người nhảy đấy ạ!”
“Ai?”
“Bùi Thần.”
Nhóm Tạ Diễn là những người đầu tiên bước lên sân thượng, một cô gái gầy gò đang đứng bên ngoài lan can, khi có gió thổi qua, cơ thể nhỏ bé ấy nhẹ lắc lư, cả trái tim Tạ Diễn cũng thắt chặt lại.
Người phục vụ cũng bị doạ: “Đúng là Bùi Thần rồi.”
Tạ Diễn đứng cách một khoảng hét lớn: “Cô là Bùi Thần đúng không? Tôi là cảnh sát đây! Cô có oan ức gì thì cứ nói với tôi! Chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết! Tuyệt đối đừng nghĩ quẩn, không có chuyện gì không phải quyết được hết!”
Cậu vừa hét vừa đưa CMND ra, cô rơm rớm nước mắt nhìn cậu, cô có vẻ còn rất trẻ, chắc không quá hai mươi tuổi.
Tạ Diễn chậm rãi đến gần, ôn nhu khuyên bảo: “Có chuyện gì oan ức em có thể nói với anh trai, anh có thể nghĩ cách giúp em.”
“Không được đâu, chẳng có ai có thể giúp được tôi.”
Cô gái nhỏ nhìn cậu, trong một giây ngắn ngủi đó cậu có thể thấy được nỗi tuyệt vọng dày đặc, đó là ánh mắt cậu rất quen thuộc, không còn chút gì lưu luyến với thế giới này nữa.
“Anh đừng có tới đây.”
“Được, được…” Tạ Diễn đứng cách cô gái khoảng năm mét. “Anh sẽ không tiến thêm nữa.”
Bầu không khí lâm vào bế tắc, dưới lầu có thêm nhiều người vây xem, tiếng còi báo động từ xa xa truyền đến, Tạ Diễn đoán đội cứu hộ đã đến rồi.
Tường xây bao quanh sân thượng rất thấp, không có đồ phòng hộ bảo vệ, nếu liều lĩnh xông qua cứu người rất có thể cậu cũng bị rơi xuống nên Tạ Diễn chỉ còn cách tận lực kéo dài thời gian.
Trên thực tế, phần lớn người nhảy lầu đều không có dũng khí ấy, bọn họ có thể vừa gặp một điều gì đó khiến tâm lý bị kích thích, tâm trạng khá kích động, bây giờ nếu có người tận tình khuyên bảo, có lẽ sẽ có cơ hội thuyết phục họ đi xuống. Nhưng cũng có một khả năng đó chính là nỗi uất hận tích tụ lâu năm bùng phát trong nháy mắt, những người như vậy thường rất khó nói chuyện.
Tạ Diễn thăm dò: “Em gái ơi, đứng ở đó nguy hiểm lắm, giữ tay cho chắc, trước hết cứ nghe anh nói xong em nhé?”
Cù Tranh Viễn thấy cô bé lung lay thì cũng khẩn trương theo: “Nếu em có oan ức gì thì có thể nói ra, có phải ai đó làm khó em không? Tụi anh sẽ giúp em, hãy tin tưởng tụi anh, có được không? Chắc chắn tụi anh sẽ giải quyết được!”
Như bị chọc trúng vào nỗi đau thầm kín, Bùi Thần chợt bật khóc nức nở: “Mấy người toàn nói dối, chẳng có ai chịu giúp tôi! Không ai có thể cứu được tôi, tôi sẽ chấm dứt cuộc đời của mình ngay!”
“Làm gì có chuyện đó!” Tạ Diễn thừa dịp cô bé không chú ý, cậu tiến lên thêm một chút, “Trước kia anh cũng từng gặp khó khăn, anh…”
Cậu còn chưa nói hết câu, chỉ thấy cô nhẹ buông hai tay quay người lại với sân thượng, Tạ Diễn sợ đến nỗi da gà nổi hết lên, não bộ còn chưa kịp quyết định thì cơ thể đã như cung tên rời rạc bắn ra ngoài cố gắng ôm lấy một đoạn cơ thể gầy yếu.
Đáng tiếc tốc độ của cậu không đủ nhanh, tay phải của cậu chỉ kịp chạm đến một mảnh vải mềm mại, Bùi Thần đã nhảy xuống rồi.
Giữa ánh đèn điện rực sáng, hai tay cậu cùng chuyển hướng bắt lấy một đoạn cánh tay nhỏ nhắn, hàng rào sân thượng còn chưa cao đến eo cậu, nửa thân trên nhoài thẳng ra bên ngoài, cơ thể cong thành hình chữ V ngược.
Cả người Bùi Thần bị đập mạnh vào tường nhưng may mắn thay, cô không rơi xuống.
Dưới lầu bùng nổ một trận la hét hoảng sợ, thê thảm tựa như gió lạnh gào thét bên tai.
Lòng bàn tay Tạ Diễn đổ đầy mồ hôi, cậu bất lực nhìn cánh tay mảnh khảnh đang từng chút từng chút một tuột khỏi tay mình.
Hông và cánh tay lộ ra bên ngoài của cậu bị mặt tường thô ráp mài cho đau điếng, những giọt mồ hôi lăn dài trên đầu cùng rơi xuống với những giọt nước mắt của Bùi Thần.
“Tôi thật sự không muốn sống nữa.” Bùi thần tuyệt vọng khóc, “Làm ơn đừng cứu tôi…”
Tạ Diễn hoàn toàn không còn sức để nói chuyện, gân xanh trên trán và cánh tay như muốn xông ra khỏi da thịt, cậu cảm thấy cơ bắp của mình căng đến điểm giới hạn, cơ thể của cậu có lẽ sắp rơi xuống theo.
Đầu óc của cậu trống rỗng, chỉ còn một ý niệm duy nhất — cho dù chết cũng không thể buông tay.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy ai đó đang ôm lấy lưng mình.
Sau khi biết bản thân đã an toàn, não của cậu giống như được khởi động lại, cậu càng dồn sức siết chặt bàn tay của Bùi Thần, từng chút từng chút kéo lên nhưng không ngờ Bùi Thần lại chợt điên cuồng giãy giụa.
Trên cánh tay của cô cũng có một lớp mồ hôi mỏng, Tạ Diễn cảm nhận được cổ tay đối phương đang từng chút từng chút tuột khỏi tay mình, cậu hoảng sợ nói: “Cô đừng nhúc nhích nữa!”
Một bàn tay to lớn bỗng duỗi ra nắm lấy cánh tay của Bùi Thần, ngay sau đó là bàn tay thứ hai, thứ ba,…
Khoảnh khắc Bùi Thần được kéo lên nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mọi người, Tạ Diễn ngồi bệt xuống đất với đôi mắt đã mất tiêu cự, mồ hôi từ chân tóc nhỏ xuống cổ.
Thực ra đây cũng là lần đầu tiên trong sự nghiệp làm cảnh sát cậu gặp phải tình huống nhảy lầu.
Cậu thật sự rất sợ khi nắm trong tay mạng sống của con người.
Cù Tranh Viễn đi tới lau mồ hôi lạnh trên trán cho cậu, nhẹ nhàng ôm cậu: “Em nhìn này, cuộc đời của em đã định sẵn em chỉ hợp cứu người.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]