Trên thành lâu đã ngừng nói chuyện, chiến đấu dưới thành lâu cũng đã kết thúc.
Kiếm của Hàn Không bị gấp khúc biến hình, trên mặt đất còn ba đốt ngón tay, ánh mắt Hàn Không trống rỗng nhìn phương xa, nhưng chung quy không ngã xuống. Hắn lảo đảo nhặt kiếm lên, làm như không có ai bên cạnh bước về hướng Thái Hành.
Hách Liên Thập Cửu thu kiếm, không nhìn hắn nữa, đối thủ đã chiến bại, địch nhân đã sắp chết, cả hai đều không còn ý nghĩa.
Hắn cần phải trở về, trở về trước mặt người đó, đó là vị trí của hắn.
Hàn Không lảo đảo rồi thật sự ngự lên kiếm.
“Đại nhân!” Một thuộc hạ nhịn không được lên tiếng!
Hàn Không lại như không nghe thấy, hay có lẽ hắn đã không còn nghe thấy.
“Đại sư huynh! Ngươi muốn đi đâu?” Cắn răng, thuộc hạ đó gọi ra một xưng hô khác.
Thoáng cái, tất cả người Thái Hành đều hốt hoảng bởi xưng hô này.
“Đại sư huynh…” Liễu Tửu rũ mắt, “Hắn muốn về Thái Hành, về bên…” người đó.
…
Đỉnh núi Ngũ Hành sơn một vùng tuyết trắng, duy chỉ có con hồ nửa hình tròn tú lệ trên đỉnh núi, giống như một viên bảo thạch màu xanh được khảm vào đó, trên hồ sương khí mông lung. Phía bắc hồ, địa thế khá thoải, Chính Khí điện của phái Thái Hành ở chỗ này. Mà phía nam hồ, lại là vách đá dựng thẳng. Cả ngọn núi và con hồ giống như bị người chặt một đao chém đi một nửa.
Tả Khâu hứng gió lạnh rét buốc đứng bên vách núi, nhìn ngọn lửa chiến tranh ở phương xa. Nơi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337915/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.