Sau đó, Vương Lạc Dương lại phát hiện trên mặt sư phụ không có niềm vui, phần nhiều là cảm xúc mà hiện tại nó vẫn không thể lý giải.
Nhưng gần như lập tức cảm xúc này biến mất khỏi mặt Phương Khác, y lại một lần nữa bình tĩnh tự kiềm chế truyền đạt một chuỗi mệnh lệnh. Làm xong tất cả những gì họ có thể làm được lúc này. Toàn lực duy trì trận pháp hộ thành dưới uy áp đáng sợ của tu sĩ kỳ hợp thể đấu pháp, còn nghiêm cấm tất cả bách tính trong thành ra ngoài, ngăn cản bạo loạn do hoảng sợ tạo nên… vâng vâng.
Sau đó chính là bắt đầu kiên thủ dài đăng đẳng.
Chiến đấu giữa tu sĩ kỳ hợp thể vốn là như thế.
Phù tu vốn cũng có thể như thế.
Ngọn lửa cháy rực điên cuồng, kiếm khí khiến người rét run, thuật pháp đơn giản nhưng phát huy đến cực điểm va chạm vào nhau. Càng đáng sợ hơn là va chạm giữa đạo pháp, thứ cao hơn cả thuật pháp.
Thế gian vạn vật, vào lúc này đều ảm đạm đi.
Mặt trời lặn, trăng lên.
Tất cả ánh sáng bị bọn họ che phủ. Trong bóng tối, chỉ có ngọn lửa u lam như muốn đốt rụi bầu trời đêm.
Phương Khác cúi đầu đứng lắng nghe tất cả âm thanh truyền đến__ Mắt y đã được bôi dược quấn lên băng vải trắng, hiện nay chỉ có thể dựa vào âm thanh phán đoán tình huống cuộc chiến. Vương Lạc Dương đứng bên cạnh y, nói lại cho y nghe tất cả những gì nó thấy.
“Sư phụ, Diệp sư bá dùng cấm chế vây Tiêu Vân Dật trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337910/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.