Ánh mắt ba người giao nhau trong một thoáng, Diệp Vu Thời mỉm cười với Tiêu Xương Thu, dùng máu làm mực, nhẹ viết một nét phẩy trên không, hắn viết rất trịnh trọng, rất chậm. Linh lực ở đầu ngón tay không ngừng ngưng kết, hình thành một lốc xoáy màu lam mắt thường thấy được. Lốc xoáy này nhanh chóng xoay chuyển càng lúc càng lớn, linh lực xung quanh được tập trung lại, đè ép va đụng trong lốc xoáy thậm chí còn phát ra tiếng nổ.
Cùng lúc này, Phương Khác và Tiêu Xương Thu gần như đồng thời đứng phía trước Diệp Vu Thời, hai thanh kiếm đồng thời chỉ vào Tiêu Vân Dật, Phương Khác lắc đầu nói với nàng: “Về thành.”
Tiêu Xương Thu cũng lắc đầu, khóe môi nhếch thành một độ cong nhỏ, đây là một nụ cười như băng tuyết mới tan, kiếm gãy trong tay vẫn kiên định chỉ Tiêu Vân Dật.
Tiêu Vân Dật tựa hồ cuối cùng đã ngán xem cảnh họ bảo vệ cho nhau, chán ghét phất tay áo.
Lúc ông phất tay áo, Tiêu Xương Thu và Phương Khác đồng thời xuất kiếm.
Giữa thiên địa thoáng cái đổ tuyết lông ngỗng, hoa tuyết phiêu bay, kiếm khí ẩn tàng. Trong tuyết hoa phủ trời phủ đất, thân ảnh Phương Khác biến mất không thấy nữa. Một trận hàn quang, mũi nhọn giấu dưới bông tuyết lộ ra, chậm rãi hội tụ thành một đạo kiếm cực đại do tuyết đắp thành, chém vào Tiêu Vân Dật.
Trong tuyết bay đầy trời, kiếm mang đã đâm hướng Tiêu Vân Dật.
Mọi người trong thành đều bất giác nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Kiếm của Tiêu Xương Thu đã đến, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337907/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.