Cho đến khi mặt trời lên cao ba sào, trong thành hồi phục trật tự cơ bản. Chẳng qua trên đường vẫn có người đang vận chuyển thi thể, dọn dẹp vết máu. Từ lúc phá thành đến giờ chỉ mới nửa ngày mà thôi, trận chiến dịch này kết thúc quả thật quá nhanh. Tu sĩ Thái Hành còn chưa tổ chức phản kích đã bị đánh vỡ.
Trong thành bắt đầu vang lên tiếng gõ gõ đánh đánh, khói bếp chậm rãi dâng lên từ ống khói, trong hẻm truyền ra hương cơm. Ngày dù sao cũng phải sống, chỉ là các phụ nhân xuống bếp không biết lại nghĩ đến cái gì mà bắt đầu rơi lệ.
Trong Tiêu phủ.
“Đại nhân, những tù binh này nên xử lý thế nào?” Khổng Du Thanh thỉnh ý, hắn chỉ mấy thủ lĩnh Thái Hành bị cột một bên.
Hắn vừa nói thế, tu sĩ Phong thành tại đó đều nhìn sang Phương Khác. Tù binh bị bắt ít nhất có vạn người, không tiện an trí. Mà lịch sử Côn Luân… chưa từng có tiền lệ giết tù binh. Hơn nữa, chiến tranh giữa Côn Luân và Thái Hành còn đang tiếp tục, số lần phải xử lý tù binh sẽ không ít.
Vậy hôm nay xử lý tù binh thế nào, tất sẽ trở thành tiền lệ, trở thành căn cứ về sau làm sao xử lý tù binh cần tuân theo.
Mà làm sao xử lý tù binh, cũng có ảnh hưởng với chiến sự tiếp theo.
Tu sĩ Phong thành đều bất giác căng chặt thần kinh, một trong đó hung tợn nói: “Đại nhân! Những người này lúc ở Phong thành từng đốt giết cướp bóc, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337897/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.