Ngân châm mảnh như sợi lông được lau chùi tỉ mỉ, sau đó đâm vào túi châm. Phàm là người từng kiến thức qua thủ đoạn của Giang Trầm Chu đều biết, một cây châm nhỏ bé này có thể tạo nên thống khổ lớn cỡ nào.
Chu Lập Đức nhìn cây châm đó, bất giác thở dài. Nếu không có kỹ thuật thi châm của Giang Trầm Chu, chân Chu Thức Vũ đã sớm giữ không được. Nhưng… Chu Lập Đức nghĩ đến ánh mắt thù hận của những hài tử đó, chỉ cảm thấy trong lòng cực độ khó chịu. Bao nhiêu lần hắn muốn nói với những người đó chân tướng, nhưng không thể.
“Dùng để uống, bảy ngày một lần.” Giang Trầm Chu đẩy một bình sứ nhỏ qua.
Chu Lập Đức cất bình sứ đi, cân nhắc một lát nói: “Sau khi chúng ta đi, ngươi chuẩn bị làm thế nào? Cần chúng ta phối hợp không?”
Giang Trầm Chu mặt không biểu cảm nói: “Đừng làm chuyện dư thừa.”
Chu Lập Đức mắc nghẹn, hồi lâu mới nói: “Hôm đó Tiêu Vân Dật có phải đã hoài nghi ngươi rồi? Lời Mục Ảnh lưu lại trước lúc chết vẫn đã để lại hạt giống nghi ngờ, đúng không?”
“Mỗi một người đều là đối tượng bị hoài nghi. Ngay cả Hàn Không cũng không ngoại lệ.” Giang Trầm Chu chỉ bình thản nói, cho nên hắn bị hoài nghi là chuyện rất bình thường.
“Vậy sau này chúng ta làm sao liên lạc? Nếu không ta lưu lại vậy…” Chu Lập Đức nói.
Giang Trầm Chu bình tĩnh nhìn Chu Lập Đức nói: “Có phải ngươi đã không còn thích hợp làm nghề này không? Đừng để ta cảm thấy phái ngươi đi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337894/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.