Phương Khác từ trên núi xuống, đệ tử nào thấy y cũng đều cung cung kính kính hành lễ, trên mặt đều mang nụ cười tự hào. Phương Khác khẽ gật đầu lại, sau đó bị Hách Liên Đồng chạy tới cản lại kéo sang một bên xử lý vết thương cho y. Các đệ tử đều chen sau lưng y, quan tâm thăm hỏi.
Mà Thái A lặng lẽ đứng ngoài đám người, chân mày hơi chau lại, nghi hoặc nghĩ, lẽ nào hôm nay tu sĩ kỳ hợp thể đã đến mức này rồi sao? Không được người chú ý đến mức đó?
La Thanh dẫn các vị trưởng lão đi ở cuối, họ nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt mấy vị trưởng lão đều mang mấy phần phức tạp nhưng nhiều hơn là biểu tình an ủi.
Tương lai Côn Luân chung quy không thể nằm trong tay những lão gia hỏa bọn họ. Mới cũ thay nhau, y bát truyền thừa càng là thế. Huống chi, biểu hiện của Phương Khác hôm nay đã vượt khỏi sự ưu tú mà họ dự liệu. Ngay cả La Thanh cũng không thể không thừa nhận lúc trước ông quả thật đã xem thường người trẻ tuổi này.
Nhưng trên mặt La Thanh không có biểu cảm an ủi gì, ông đi thẳng trên con đường các đệ tử nhường ra, chỉ khoa trương gật đầu với đệ tử hành lễ, sau đó đứng trước mặt Phương Khác.
Phương Khác hơi sửng sốt, rút cánh tay đã được băng bó vào tay áo, hành lễ với La Thanh. La Thanh đánh giá Phương Khác một lượt, sau đó ánh mắt hơi liếc ra – ý bảo Phương Khác đưa tay ra. Phương Khác ngây người một chút, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337892/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.