“Lúc trước sư thúc tổ dẫn ta theo, từng may mắn được thấy thừa lễ của Côn Luân. Mấy chục vạn đệ tử Côn Luân phủ khắp cả Côn Luân. Mấy trăm môn phái đến chúc mừng. Tu sĩ cưỡi thuyền bay hoặc linh thú đến từ bốn phương tám hướng, thanh thế vô cùng lớn, mà hiện nay…” Một tu sĩ ngồi xem lễ u ám nói.
Mười hai đạo sơn môn Côn Luân tầng tầng mở rộng, tu sĩ tới liền tù không dứt. Hôm nay, là ngày đệ tử đời ba mươi bảy của Côn Luân thừa lễ. Môn phái đến chúc mừng ít hơn năm ngoái phân nửa, dù sao Thái Hành một trong ba đại môn phái không đến. Các môn phái liên quan nhất định cũng sẽ không đến. Khiến người bất ngờ là đại lục Thanh Hoa và đại lục Hoang Mạc đều có người đến chúc mừng, chẳng qua so với lúc trước quả thật đã mất đi rất nhiều náo nhiệt.
Trước đại điện, trên ngọn tháp cao được dựng làm đài xem lễ, đã ngồi đầy người.
Ở tầng tháp cao nhất, Thương Nhược Tuyết ngồi ở chủ vị chính giữa, trên mặt nàng là ý cười ôn nhu. Nàng đến đây khiến rất nhiều môn phái nghị luận xôn xao, đều nói ‘tuy Thiên Sơn và Côn Luân không lâu trước còn có chiến sự, nhưng hiện tại lại là bạn. Đúng vậy, Thiên Sơn bây giờ là môn phái trung lập, đều là bạn với Côn Luân và Thái Hành’.
Đáy mắt Thương Nhược Tuyết vụt qua một tia âm trầm, như chế nhạo nghĩ đến hai chữ trung lập. Cái gọi là trung lập chẳng qua là vì chuyện Mai Hân trưởng lão chết bởi tay Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337888/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.