“Nhóm người Duy Pháp đường Tiêu trưởng lão đều tới tìm ta đòi người.” Trí Tiêu nói: “Nhưng sao ta biết tiểu tử này đi đâu chứ?”
Tào Đoạt cười nói: “Nhóm Vương Lạc Dương cũng từng tới.”
Trí Tiêu lắc đầu nói: “Thật là biết tìm chuyện cho ta.”
Ông hơi trầm tư một lát, sau đó nói: “Thôi vậy, lúc thừa lễ y sẽ xuất hiện.” Nói xong Trí Tiêu liền xoay người ra ngoài.
Tào Đoạt nhìn bóng lưng hao gầy của Trí Tiêu, mặt không biểu tình đi theo.
Cho đến Thận Hành Nhai, Tào Đoạt ở dưới thủ, mà Trí Tiêu như mấy lần trước một mình lên đỉnh Thận Hành Nhai.
Tiêu Vân Dật để trần chân ngồi khoanh chân trong ngục thất u ám, ngục thất này vô cùng chật hẹp. Nói là ‘thất’ không bằng nói là động. Người trong ngục thất không thể đứng thẳng, chỉ có thể cong lưng đi. Mà độ rộng của ngục thất, ngay cả nằm nghiêng đối góc cũng vô pháp cho một nam tử vóc cao nằm thẳng. Càng huống chi bên trong lại tối tăm, nếu ngục thất trong Thận Hành nhai đều là như thế đệ tử phạm tội của Côn Luân chỉ sợ sẽ ít đi rất nhiều.
Thạch môn ngục thất chậm rãi trượt mở, ngục thất chật hẹp lập tức sáng tỏ. Trí Tiêu vén y bào, trực tiếp ngồi ở cửa ngục thất, nghiêng người nhìn Tiêu Vân Dật.
“Trên Tuyết Nguyên mấy hôm trước chết một người. Đệ tử đời trẻ tuổi có thể không quá quen thuộc người đó, nhưng ta nghĩ ngươi nhất định biết hắn là ai. Khổ tăng Nhất Hành.” Trí Tiêu nói.
Cái gọi là Tuyết Nguyên, chẳng qua là một địa giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337886/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.