“Cho nên các người phát hiện bích họa về Sâm La kiếm quyết trong đỉnh? Từ lúc đó các người liền thương lượng để đệ vào đỉnh?” Phương Khác ngồi ở mép giường, tay gác lên đầu gối, lại mặc một thân hắc y, hiện rõ trầm ổn và bình tĩnh.
Còn Diệp Vu Thời thì ngồi ở đầu giường, cầm một cây lược gỗ chải tóc cho Phương Khác. Cảnh tượng này nếu để đám La Tất thấy được, nhất định sẽ kinh ngạc nói không ra lời. Nhưng hai người họ đối với chuyện này lại thể hiện vô cùng tự nhiên và bình tĩnh.
Diệp Vu Thời cầm tóc Phương Khác trong tay, bình tĩnh nói: “Không phải thương lượng, là chưởng môn đơn phương quyết định. Chỉ là huynh đoán được quyết định của ông ta, sau đó đưa ra quyết định của chính huynh.”
Phương Khác nghiêng đầu nhìn Diệp Vu Thời một cái: “Có khác biệt sao?”
“Không có.” Diệp Vu Thời mỉm cười biết nghe lời phải.
Ngược lại Phương Khác vốn vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi không tự giác mím lại, áp người không thành còn bị áp, tâm tình phức tạp này thực sự khó thể biểu đạt, nhưng lập tức Phương Khác lại hồi phục bình tĩnh, lần này là y lỗ mãng. Lần sau… Phương Khác rũ mắt.
Trầm mặc một lúc, Phương Khác rất tự nhiên hỏi: “Đạo của huynh là cái gì?”
Tuy y hỏi đạo, nhưng vẫn không có đạo của bản thân, cũng như y có kiếm ý nhưng chưa có kiếm tâm.
“Đạo của huynh chính là bản thân huynh.”
Phương Khác nhướng mày, cười: “Đạo của mỗi người đều là chính bản thân họ.” Tu chân giả truy tìm đại đạo, đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337877/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.