“Lúc y ở kỳ trúc cơ từng cản được một kích của tu sĩ nguyên anh.” Thấy Thương Nhược Tuyết kinh ngạc, Khoản Đông Nhiên không cho là đúng. Ấn tượng Phương Khác lưu lại cho hắn thật sự rất sâu. Rõ ràng tu vi ngang với hắn, nhưng lại cản được một kích của tu sĩ nguyên anh. Từ đó về sau, hắn mới hiểu sư phụ nói tu vi không phải điều kiện duy nhất quyết định thành bại là ý gì.
Thương Nhược Tuyết nhướng mày liễu, chỉ là mắt hơi híp lại. Bước chân nhẹ thu về, tập trung tinh thần nhìn đài sen cách mình càng lúc càng gần, nhẹ phun ra bốn chữ “kiếm ý như biển”.
Kiếm quyết của Phương Khác, nàng chưa từng thấy qua, nàng cũng chưa từng thấy kiếm khí hiên ngang hùng dũng còn đầy sát khí như thế. Mắt Thương Nhược Tuyết lấp láy, đứng vững tại chỗ bất động khinh miệt nói: “Đạt được không tốn chút công phu, đợi lát nữa ngươi đừng xen vào.”
Vốn chỉ cần có thể giết chết đối phương, nàng có thể không từ thủ đoạn. Bỉ ổi cũng được, khiến người ta khinh rẻ cũng được. Địch nhân chết rồi mới là thắng lợi. Nhưng đó là trong tình huống có thể đạt được mục đích nàng tự thỏa hiệp với chính mình, hiện nay Mai Hân trưởng lão đã chết…
Khi nàng nói lời này đáy mắt mang theo cảm xúc sắp bùng phát, từ sau khi thẻ ngọc có máu trong tim của Mai Hân trưởng lão được nàng cất giữ vỡ nát. Nàng như chìm vào trong ranh giới bùng nổ không lý trí, cho nên mới lấy mấy âm sát đó để phát tiết, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337871/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.