“Bí cảnh mở rồi!” Từ xa truyền đến một tiếng kinh hô, tu sĩ bỏ chạy khắp nơi lại thả chậm cước bộ, thi nhau tụ lại, bọn họ không hiểu, thứ mở ra không phải là cơ duyên mà là tử cảnh.
Mắt thấy bạch quang ở lối vào bí cảnh khuếch tán càng lúc càng rộng, từ trong bạch quang mơ hồ thấy được một phiến ngân quang chói lóa.
Phương Khác cõng Diệp Vu Thời, thu lại đài sen còn lại. Dẫm lên mặt biển như mặt gương. Cuồng phong thổi loạn tóc y, y ngữa đầu nhìn Phùng Sinh nhếch nhác liên tục thối lui sau khi Thái A nhập cuộc. Một mình Phùng Sinh căn bản không thể địch lại ba người liên thủ, cho dù ba người kia căn bản không có sự phối hợp gì đáng nói.
Như vậy xem ra, Phùng Sinh bại là không thể nghi ngờ. Nhưng trên mặt Tả Khâu vẫn không có chút lo lắng nào. Cho dù Phùng Sinh bị một kiếm hấc bay hơn mười dặm, trên mặt hắn vẫn là không mặn không nhạt.
Phái Thái Hành vẫn còn hậu thủ. Phương Khác nghĩ thế, cúi đầu nhìn bí cảnh dưới chân. Nhưng… Phương Khác nhìn sư phụ tiện nghi nhà mình, nhếch môi cười, y mới không tin vị này sẽ không có con át chủ bài.
Diệp Vu Thời vẫn luôn nhìn đáy biển, hắn túm tay Phương Khác thấp giọng nói: “Túm chặt huynh, đừng sợ.”
Phương Khác nhẹ cười: “Sư huynh không yên tâm đệ như thế là không được. Đệ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ huynh…”
Còn chưa nói xong, trên biển dâng lên từng luồng khói đen. Mà trong đó, mặt biển xuất hiện ba cây hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337868/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.