Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời cả đứng cũng đứng không vững, tự nhiên biết không phải điều dưỡng vài ngày là có thể hồi phục, nhưng y không nói thêm nhiều, chỉ nửa ôm Diệp Vu Thời để hắn tựa lên người mình.
“Chỗ này không tiện ở lâu, chúng ta đổi chỗ khác đi.” Diệp Vu Thời nhẹ cười một tiếng, cân nhắc một lát thì nói.
Phương Khác đương nhiên thoải mái đồng ý. Sau đó Diệp Vu Thời liền nhìn về hướng Thái A nói: “Làm phiền.”
Phương Khác chợt phát giác bầu không khí giương cung bạt kiếm của hai người lúc trước đã dịu đi không ít.
Sau đó y nhẹ cười nói: “Bạch nhãn lang, không ngờ ngươi lại nhanh lăn về như thế.” Lúc nói câu này, ngữ khí của Phương Khác không còn chế giễu trào phúng như trước mà cực kỳ ôn hòa thậm chí có thể nói là dịu dàng.
Giờ này khắc này, khi họ đều an toàn xuất hiện trước mặt y, cảm giác nặng trình trịch đè ép trong lòng không thở nổi mới dịu đi. Phương Khác nhếch môi cười, cho dù trước mắt vẫn là một vùng trắng xóa, nhưng sự hoang mang hốt hoảng bị áp chế che giấu sâu trong lòng thoáng cái đã biến mất.
“…” Thái A đang định vươn tay tới cổ áo Phương Khác, nửa đường chợt đổi hướng, túm lấy cùi chỏ của y kéo vào mắt trận. Chỉ là trong mắt hắn lại hiện lên nghi hoặc dễ thấy, bản thân hắn cũng không biết tại sao lại đột nhiên đổi động tác.
Trên đường Diệp Vu Thời và Phương Khác đơn giản nói vài câu với nhau về tình hình gần đây.
Chớp mắt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337864/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.