Điền Thanh Quang lại bắt đầu đi qua đi lại, tới tới lui lui khiến tiểu đệ tử của hắn là Điền Thanh Diệp choáng muốn xỉu.
Lúc này Phương Khác có lẽ đang một mình ở trên đảo Loan Nguyệt, vốn Phương Khác đến đây hắn cho rằng hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, ai biết còn chưa thở nhẹ nhõm được mấy ngày gánh nặng trên vai hắn lại tăng thêm vài phần.
Bọn họ nói cho cùng chỉ là tư quân của Diệp Vu Thời, sau khi Diệp Vu Thời mất tích có thể nói là đàn long mất đầu. Nhưng cho dù là ma tu trên đại lục Hoang Mạc cũng biết Tụ Linh các và họ là minh hữu thân mật không kẽ hở, Phương Khác tài trợ cho họ rất nhiều vật tư, vì thế Phương Khác vừa đến, mọi người gần như có lại xương sống.
Nếu Phương Khác cũng như Diệp Vu Thời chìm vào đó… hậu quả, Điền Thanh Quang không dám tưởng tượng.
“Sư phụ, nếu không chúng ta cũng đi đi?” Điền Thanh Diệp nói.
Điền Thanh Quang dừng bước, cười khổ: “Ngươi cho rằng chúng ta muốn đi là có thể đi sao?”
Cộng thêm một vạn người của Ti Lan, tuy họ có hơn hai mươi vạn binh lực, nhưng chủ yếu nhất là trong quân không có thống soái. Điền Thanh Quang tự biết rõ mình, hắn luyện chế bàn trận bố trận có lẽ không tồi nhưng muốn hắn dẫn binh thì vạn vạn không thể. Bọn họ đoạt được mấy hòn đảo từ tay Thái Hành, là vì Diệp Vu Thời sớm đã dặn dò tốt hơn nữa còn có Ti Lan ở cạnh hiệp trợ. Hiện nay chỉ thủ mấy hòn đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337862/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.