Mục Ảnh chấn động, quay đầu nhìn về hướng Thái Hành. Dưới sự kinh ngạc ông cứ thế ngây ra tại chỗ.
Kiếm của Phương Khác đã bị phá cùn, lủng lỗ. Y nhìn biểu tình Mục Ảnh muốn nói gì đó, nhưng còn chưa nói ra. Y đã bịt miệng, ho ra một nhúm máu, ngực đau như muốn nứt, nhưng chỉ cảm thấy khoái ý.
Gió biển ẩm mặn càng lúc càng nặng, trời đất dao động, ở cuối chân trời xa xa là bạch quang ngập trời chiếu rọi cả thế giới.
Liễu Tửu kinh ngạc một lát mới nhanh chóng hoàn hồn.
“Mục trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm sao? Nhanh chóng về Thái Hành sao?”
…
“Không về, hôm nay phải giết sạch các ngươi, khí số Côn Luân đã cạn. Đợi diệt Côn Luân rồi, mới giết về Ngũ Hành sơn cũng được.” Đáy mắt Hàn Không đầy huyết sắc.
Phụng Chi Tiếu cười hai tiếng, tùy tiện rút mũi tên trên vai ra.
“Vậy sao? Vậy ngươi dám mạo hiểm sao?”
Dám sao? Mắt Hàn Không cuộn trào huyết sắc.
“Đại nhân, có mấy đội quân đang đến Mạc thành!” Một người sắc mặt kịch biến, vội vàng nói với Hàn Không.
Con mắt đầy huyết sắc của Hàn Không nhìn qua, người đó đột nhiên rung lên, cả âm thanh cũng run run.
“Đi đầu là Hách Liên Thập Cửu còn có La Tất và đám người Thượng Quan… nhân số khoảng năm vạn…” Từng điểm hỏa rốt cuộc cũng nối liền, tuy còn chưa cháy lan đồng cỏ, nhưng là vì một cọng rơm cuối cùng.
Hàn Không nhìn Mạc thành, không nói gì.
Sau đó hắn lắc đầu, huyết sắc trong mắt càng đậm. Miệng hắn đầy vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337857/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.