Phương Hiền Thanh chết rồi, chết đến không thể chết nữa, chết cực độ không cam lòng. Hắn biến mất khỏi thế giới này, không tạo nên chút sóng gió nào. Chỉ có một người vì hắn rơi vài giọt lệ, đây là cách chết Phương Hiền Thanh không thể tiếp nhận nhất.
Chết dễ dàng như thế, Phương Hiền Thanh là người đầu tiên. Sau đó xuất hiện người thứ hai, người thứ ba… lúc này vẫn chưa ai ý thức được ‘thích khách’ được xưng đệ nhất Cửu Châu về sau chính là sinh ra vào lúc này.
Ba ngày sau, Trịnh Trường Thiên chủ động xuất kích đánh bại Thương Nhược Tuyết. Giành lấy thời gian nghỉ ngơi cho thành Hi Hòa.
Tất cả mọi người đều cực độ mệt mỏi, nhưng chỉ thay y phục rồi đả tọa phục hồi linh lực, xong lại khoác giáp đằng lên tập hợp.
Mà lúc này, tin tức phái Thái Hành tập trung anh hài mới truyền vào quân. Bọn họ cướp đi hài tử của tất cả tu sĩ bình thường trong thành trấn bị xâm chiếm. Tản tu thành niên chỉ hơi phản kháng đều bị giết chết. Đầu treo đầy tường thành.
Số lượng anh hài bị cướp đi đã đạt đến mấy vạn, số lượng đáng sợ.
“Giang Trầm Chu, Giang Trầm Chu.” Trịnh Trường Thiên lặp lại hai lần cái tên Giang Trầm Chu.
Mà Diệp Vu Thời cũng bất giác nhíu mày.
“Táng tâm bệnh cuồng! Kẻ này không trừ, ngày sau ắt trở thành đại họa trong lòng Côn Luân.” Tiêu trưởng lão nhịn không được nói.
“Giang Trầm Chu là con của Giang thành chủ thành Thái An, mồ côi từ trong bụng mẹ, sau khi Giang thành chủ qua đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337848/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.