Không biết đi bao lâu, bọn họ chỉ nhớ là luôn men theo thông đạo này. Giữa đường không gặp gì khác, chỉ có bóng tối và tiếng nước chảy róc rách. Đoàn người càng đi tới trước thì thân thể càng mệt mỏi. Cứ như đã đi một khoảng cách rất xa. Thông đạo vẫn không thấy điểm cuối, y sam và linh khí trong tay họ dường như cũng bị bóng đêm cắn nuốt, chuyển thành một dạng màu xám xịt.
Chỗ này không thể ở lâu.
“Canh giờ nào rồi?” Phương Khác hỏi, âm thanh của y không ngừng vang vọng trong thông đạo, càng hiện sự quái dị.
Hắc y nhân cầm đồng hồ cát lặng yên một lát khô cằn nói: “Đại nhân, đồng hồ cát không biết từ lúc nào đã ngừng rồi.”
Phương Khác nhìn, quả nhiên đồng hồ cát đã ngừng. Xoay ngược lại, cát vẫn bất động. Đồng hồ cát này vốn có phiếm linh quang, nhưng lúc này bề mặt nó chỉ toàn một mảnh đen kịt không thấy chút linh quang nào dao động.
“Đã qua bốn canh giờ rồi.” Ngô Thất bình tĩnh nói.
“Đây không phải là ảo cảnh.” Một hắc y nhân nói, hắn lấy ra hơn mười cây gậy màu ngân bạch lớn khoảng nửa cánh tay. Quỳ dưới đất tùy tiện ném gậy xuống đất, sau đó chọn chọn lựa lựa, chiếu theo phương pháp đặc thù bắt đầu tính toán.
Ước chừng qua mấy nén hương, hắc y nhân đó mới dừng lại nói: “Đại nhân, vốn ta không thể xác định, nhưng đi lâu như thế. Thuộc hạ chú ý thấy thông đạo này quẹo chín lần cua chín lần tuần hoàn chín lần. Nếu không có gì bất ngờ, chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337829/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.