“Hiện tại chờ xem phái Thái Hành ứng đối thế nào thôi.” Phương Khác bình tĩnh nói với Tiêu Xương Thu.
Hai người yên tĩnh ngồi trong doanh trướng đợi tin tức, giữa mày đều mang sự sắc nhọn giống nhau.
Ngoài thành Thái An vẫn tĩnh mịch, âm thanh của Phương Khác còn đang trong đầu mọi người không tan đi.
Một tiếng cười dài vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch ở thành Thái An, tiếng cười gần như vang vọng khắp thành Thái An.
Chỉ thấy các đệ tử Côn Luân quỳ dưới đất đã thẳng lưng lại, trong mắt phát ra sắc màu khiếp người. Gần như không hẹn mà cùng bật cười thật lớn.
Không cần ngôn ngữ dư thừa, chỉ có những tiếng cười khàn đặc mà hào hùng này, nhưng còn kịch liệt đánh vào mặt hơn bất cứ ngôn ngữ nào, sắc mặt đệ tử Thái Hành cực kỳ khó coi.
Mà lúc này, trong đám người xem náo nhiệt có người giật mình kêu lên.
“Vừa rồi trong số đầu người được dâng lên, không phải có hai người tên Trịnh Thất và Lý Thừa sao? Ta nhớ vừa rồi họ còn đứng ở đây xem náo nhiệt mà! Chúng tôi còn nói chuyện nữa.” Nói rồi người đó nhìn quanh tứ phía, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
Lời vừa nói ra, đám người còn đang chìm trong chấn động và không dám tin đều giật mình tỉnh táo.
Người trong cửa thành bắt đầu xao động, kiểm tra xung quanh. Kết quả quả nhiên tìm được hai cái xác không đầu trong một con hẻm rất gần cửa thành.
Người vừa giật mình kêu lên cảm thấy hơi lạnh dâng thẳng từ chân lên. Hắn nghe rất rõ ràng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337826/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.