Hộ Lạc nhìn quân doanh đèn đuốc sáng trưng ngoài doanh trướng, nhìn như loạn nhưng có trật tự, gió đêm thổi tới, mang theo vị huyết tanh nhàn nhạt. Từ xa, hắn tựa hồ còn nghe được tiếng của La Tất.
Hộ Lạc nghiêng tai lắng nghe, hình như nghe được La Tất nói gì mà ‘soát thân’ ‘lột sạch’ vân vân. Hắn nhíu mày cầm kiếm bước ra ngoài. Khụ, hắn sợ hắn đến trễ thì Tất Thập Tứ sẽ xấu hổ muốn chết…
Rõ ràng, hai năm không gặp đám người La Tất dưới sự ‘giáo dục’ của Diệp Vu Thời đã vận dụng hai điểm ‘lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng’ cùng ‘nhạn qua vặt lông’ đến mức thuần thục.
Hộ Lạc vừa đi, An Thường Lạc nhìn nhìn đại sư huynh nhà mình rồi dẫn một đám thuộc hạ cũng đi luôn.
Bên này Phương Khác xua đám đệ tử đời ba mươi bảy đi.
Sàn sạt một chốc, doanh trướng đã trống trải rất nhiều.
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời, nhíu mày nói: “Mượn La Tất dùng một tí, không để ý chứ?”
Diệp Vu Thời lại gần Phương Khác, duỗi tay cực kỳ tự nhiên kéo Phương Khác ra ngoài doanh trướng. Vừa đi vừa nói: “Bảo bọn họ đừng theo nữa.”
Phương Khác chỉ kịp nói với đám Chu Lập Đức một câu ‘không cần đi theo’, đã bị Diệp Vu Thời kéo lên phi kiếm, thoáng cái biến mất trước mắt mọi người.
Chu Lập Dức thanh giọng ho, nhìn những người khác: “Đại nhân và Diệp sư huynh có chuyện thương nghị, chúng ta đừng quấy rầy.”
Diệp Vu Thời tìm kiếm trong một cánh rừng, khóe môi chợt cong lên.
Kéo Phương Khác nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337819/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.