Nguy hiểm, đó là tất nhiên.
Phương Khác không tiếp lời, mà bâng quơ nói: “Viên Kim gần đây hình như rất bận. Tụ Linh các bây giờ đã mở mấy tiệm ở đại lục Cửu Châu, đại lục Thanh Hoa cũng có không ít, cực khổ cho hắn rồi.”
Trần Chử sửng sốt một lúc, nụ cười ôn hòa vinh hạnh xuất hiện trên mặt: “Làm gì có, là đệ quá khen. Năng lực duy nhất đáng tán thưởng của hắn chính là kiếm linh thạch, huống chi đệ cũng biết, Tụ Linh các có hôm nay cũng không thể không nhắc công Trần Cửu. Lúc trước đệ để Trần Cửu phụ trách bên đại lục Cửu Châu, hắn phụ trách đại lục Thanh Hoa, mọi người đều hoài nghi hạc giấy truyền tin sai. Trần Cửu thẹn thùng như vậy sao có thể thích hợp làm cái này như kẻ trong mắt chỉ có linh thạch giống Viên Kim được. Ai ngờ hắn làm không tồi.”
Phương Khác nhìn Trần Chử, cười nói: “Trần Cửu là người cẩn trọng, rất được.”
Trần Chử cũng cười, chỉ là nghiêng mắt lặng lẽ nhìn Phương Khác bên cạnh, thầm nghĩ trên người thiếu niên này đã có thêm rất nhiều thứ năm đó không có. Đây là chuyện tốt, trong hai năm này vốn cũng có vài kẻ ngoại tâm đã ngừng ý định. Mấy người ở cạnh Phương Khác gần đây, hắn, Viên Kim, Triệu Lịch Duyệt, Trần Cửu, còn có Chân Minh. Viên Kim giỏi kiếm tiền làm người có mấy phần ngạo khí, Triệu Lịch Duyệt tâm tư thâm trầm mưu lược hơn người, Trần Cửu cẩn thận tính cách nội liễm xử sự không chỗ bới móc, còn về Chân Minh thì chưa tiếp xúc nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337808/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.