Phương Khác nghịch bình sứ, nhướng mày liếc nhìn ánh trăng chỉ lộ ra một chút sau đám mây ngoài cửa sổ, chợt híp mắt nhẹ cười vài tiếng.
Y vuốt bình sứ nói: “Rất lâu không gặp lại chỉ truyền vài lời cho đệ, đệ rất giận. Hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng nể tình huynh dụng tâm chuẩn bị như thế, đệ sẽ miễn cưỡng tha thứ cho huynh.”
Có được một bình này không hề dễ dàng, lúc trước chỉ là lấy Ưu Đàm quả để luyện chế kết anh đan đã có chuyện rồi. Nếu ai biết trong tay y có ba viên kết anh đan chỉ sợ sẽ dẫn tới một cuộc giết chóc. Nghĩ thế Phương Khác thở dài, lúc Diệp Vu Thời kết đan y đang trúc cơ, Diệp Vu Thời kết anh y lên kim đan, khi nào thì y mới có thể ‘đè’ Diệp Vu Thời được đây?
“Nhữ đây là nhìn vật nhớ người, tỏ bày dưới trăng sao?” Chợt âm thanh xa xăm của Thái A vang lên bên tai.
Phương Khác bình tĩnh cất bình sứ vào lòng: “Từ khi nào ngươi nói chuyện chua như vậy? Chậc, răng ta sắp bị chua rớt rồi, gần đây xem bậy sách nào đó?”
“Sách trong tay ngô, toàn là nhữ cho.” Thái A đáp.
Phương Khác khụ một tiếng, sờ mũi, nhớ hôm đó y ném cho Thái A toàn là mấy quyển thơ từ họa bản, một quyển ‘chính kinh’ cũng không có. Đây chẳng phải là do y muốn khiến Thái A dính chút nhân khí sao?
“Một ngày không gặp như cách ba thu, giải thích thế nào?” Thái A nói không chút cảm xúc.
Phương Khác chớp chớp mắt, khóe môi mỉm cười vừa định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337806/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.