Cánh rừng rậm rạp bị bỏ lại sau lưng, đất vàng dốc đứng dưới chân chẳng có một cọng cỏ. Trừ đất vàng ra mắt chỉ nhìn thấy nhiều nhất là những cục đá lộ ra. Núi này không có đường nào để đi, lại đâu đâu cũng là đường. Người bước trên con đường này, ngay cả thân thể cũng đổ nghiêng đầu chỉ hơi ngửa là có thể thấy mây phủ trời che mắt, hoàn toàn không thấy đỉnh núi.
Mà lúc này nhìn ra xa, chỉ thấy trong vùng đất vàng đá loạn có một thiếu niên bạch y cầm trường kiếm không ngừng đi tới. Trong lúc đi, kiếm khí lan ra, hàn quang loe lóe, cát bay đá chạy. Điểm sáng này không ngừng di động tới trước. Chỉ là nhìn gần, sẽ phát hiện chân thiếu niên càng lúc càng chậm, động tác càng lúc càng ngưng trệ.
“Chín ngàn bảy trăm ba mươi ba bước, chín ngàn bảy trăm ba mươi hai bước… Chín ngàn bảy trăm ba mươi ba…” Phương Khác nuốt bước đếm lại, híp mắt nhìn con đường phía trước, thu chân, vén áo bào tùy ý ngồi xuống, trực tiếp nhắm mắt nhập định.
Một chút linh lực còn lại trong người bắt đầu vận chuyển, sau đó chậm rãi hồi phục từng chút. Vùng huyết sắc trong thượng đan điền sau khi bị Thái A lấy đi một phần hiện tại chỉ còn một nửa. Nó đã biến thành dạng tơ kéo dài vào kinh mạch, tốc độ linh lực trong kinh mạch hồi phục nhanh hơn không ít, nhưng tơ máu này chỉ kéo dài đến huyệt thiên tông mà thôi.
Trong một năm nay Phương Khác đã mò rõ tác dụng của huyết mạch năm mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337802/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.