Trần Chử gật đầu tán đồng, bất luận chuyện này rốt cuộc ra sao, có phải nhằm vào họ hay không, chỉ có tra rõ ràng mới có thể quyết định, so với suy đoán không có chứng cứ thì hắn càng tin chứng cứ bày ra trước mắt. Triệu Lịch Duyệt lại nghe ra được lãnh ý trong lời Phương Khác, hắn cúi đầu cười cười thầm nghĩ tra ra từng đứa, tính sổ từng đứa? Cái sổ này Phương Khác định tính thế nào? Tuy hắn xem như là người của Phương Khác, nhưng thực tế không mấy tín phục Phương Khác, chẳng qua là lười bày mưu lười chọn phe khác thôi. Trên đời này thứ thú vị quá ít, người thú vị cũng quá ít, mà Phương Khác thì thú vị hơn những người khác một chút. “Nếu Phương sư huynh tin lời của ta, chuyện này cứ giao cho ta tra.” Triệu Lịch Duyệt chủ động ôm chuyện này, hắn muốn xem thử đến lúc đó Phương Khác sẽ tính toán thế nào. “Càng nhanh càng tốt.” Sau khi Phương Khác đồng ý với Triệu Lịch Duyệt, y trở về chỗ ở của mình, Trần Chử nói sáng hôm nay đã bảo người dọn dẹp rồi. Triệu Lịch Duyệt chung đường với Phương Khác, hai người vừa đi vừa nói nói một hồi nói đến thuật pháp, Phương Khác trước đó chỉ tính là thuật tu nửa vời. Triệu Lịch Duyệt nhắc tới thuật pháp là hưng phấn rất cao. Cách nói của hắn khiến Phương Khác thấy quái dị, đối với Triệu Lịch Duyệt mỗi một thuật pháp bất đồng kỳ thật đều có chỗ tương đồng. Trông thì hoàn toàn bất đồng, nhưng trên thực tế phần lớn thuật pháp đều do chỉ pháp và cách vận dụng linh lực cơ bản tổ hợp thành. Cũng như trời có ngũ hành, hóa thành vạn vật. Phương Khác ngẫm nghĩ, nói ra những suy nghĩ mấy năm trước. Thuật pháp chồng nhau, và y đã thành công chồng Thủy mộc thuẫn và Cấp mộc quyết, đều lợi dụng vài thuật pháp đơn giản chồng vào nhau tạo thành thuật pháp cao cấp phát ra uy lực cực lớn. “Ta chỉ phân biệt tháo dỡ một phần thuật pháp sau đó lại tổ hợp với nhau. Mà ta lại thấy yêu tu của đại lục Thanh Hoa kia có thể chồng ba thuật pháp hoàn chỉnh với nhau.” Triệu Lịch Duyệt nghe đến đây ngạc nhiên nhìn Phương Khác, cuối cùng nhịn không được nói: “Ngươi là nói, sau khi ngươi chồng hai thuật pháp lại thất bại, trực tiếp dỡ một phần thuật pháp ra sau đó lại tổ hợp? Rồi thành công?” Phương Khác gật đầu. “…” Triệu Lịch Duyệt trầm mặc một lát mới nói: “Tại sao ngươi chọn từ bỏ thuật tu đi làm một kiếm tu?” Rõ ràng trên con đường thuật tu đã bước được xa như thế hơn nữa còn có thể tự chồng thuật pháp rồi. Tại sao lại từ bỏ còn chọn một con đường khác vừa cực khổ hơn vừa hoàn toàn bất đồng. Phương Khác ngẩng ra một lúc, hồi tưởng rất lâu, tại sao y từ bỏ làm thuật tu? Tất cả bắt nguồn từ một kiếm ở trong di tích, cái cảm giác cầm kiếm trong tay là đủ để cúi nhìn thiên hạ. Sau đó Diệp Vu Thời ghét bỏ y thể chất quá yếu yêu cầu y luyện kiếm, y liền luyện. Về sau thì không thể buông kiếm được nữa. Nhưng Triệu Lịch Duyệt cũng không quấn lấy vấn đề này quá nhiều, tiếp tục hỏi Phương Khác làm sao chồng thuật pháp. Sau đó Phương Khác và Triệu Lịch Duyệt tách ra tự về chỗ ở. Con đường lúc trước ngự kiếm chẳng cảm thấy gì, bây giờ lại thấy quá dài, dựa vào công phu khinh thân bây giờ mà Phương Khác đi mất một nén hương cũng chỉ đi được một phần hai, trên đường nửa bóng đệ tử Côn Luân cũng không thấy. Y bắt đầu đi chậm lại, mũi chân nhẹ điểm lên cành cây, thân hình thoắt cái bay sang cành cây khác. Phương Khác nhìn xung quanh, chỉ có lá cây bị gió thổi vang xào xạt cùng tiếng chim hót. Y lấy mình làm trung tâm chậm rãi đưa linh thức ra, nhưng không có thu hoạch gì, cả một chút dị thường cũng không phát hiện. Lòng Phương Khác trầm xuống, kiếm đã nắm trong tay. Từ xa truyền tới tiếng mở nỏ rất nhỏ, như mấy tiếng vang nhẹ gõ vào lòng Phương Khác. Phương Khác không hề xa lạ gì âm thanh này, từng nghe trong tiểu viện tại đại lục Thanh Hoa. Âm thanh quen thuộc này từng đoạt đi tính mạng của mấy tu sĩ kim đan, chấn kinh tất cả mọi người. Phương Khác phản ứng cực nhanh, gần như ngay lúc ý thức được âm thanh này y đã trực tiếp ngã ra sau. Âm thanh không khí bị xé rách như vang vọng bên tai, ba mũi tên từ các hướng các góc độ khác nhau thoáng cái đã bay đến vị trí Phương Khác đứng vừa nãy, tiếc rằng đều hụt. Mũi tên cắm vào thân cây, trực tiếp đâm xuyên thân cây phải rộng bằng hai người ôm, cuối cùng cắm vào một thân cây khác. Lực chấn động cường đại đến mức khiến cái cây đó cũng ngã xuống. Phương Khác đu ngược trên thân cây đầu tiên, trong quá trình Phương Khác ngã ngửa ra sau một mũi tên gần như sượt qua eo y. Lại là mấy tiếng vang nhẹ, Phương Khác thả chân trực tiếp rơi khỏi cây. Vừa chạm đất đã lập tức đổi hướng. Vút, vút vút. Lại là mấy tiếng vang, mũi tên vừa hung vừa hiểm sượt qua người Phương Khác. Tuy không trực tiếp bắn trúng Phương Khác, nhưng tay trái và eo của Phương Khác đều bị rạch, huyết sắc nhanh chóng nhiễm đỏ y sam trắng tuyết. Ba cây nỏ thủ thành, y đã xác định được số lượng nỏ. Phương Khác cầm kiếm phi tới chỗ giấu nỏ, đi theo đường hình chữ. Thân ảnh màu trắng không ngừng lay động giữa rừng. Cảnh sắc trước mắt đột nhiên thay đổi, khu rừng đã biến mất, trước mắt là vùng băng giá bay đầy tuyết lông ngỗng. Hàn phong lạnh khắc cốt lướt qua người Phương Khác như dao cắt. Phương Khác hít không khí hàn lạnh, hàn sương lạnh thẳng đến tim. Y trở tay đâm một kiếm ra sau từ dưới sườn. Sau lưng Phương Khác vốn không có ai chợt hiện ra một người, kiếm của y đâm xuyên ngực kẻ đó. Trên mặt người đó là vẻ kinh ngạc, chủy thủ trong tay duy trì động tác cắt yết hầu. Nếu không phải Phương Khác hành động nhanh, lúc này chỉ sợ y đã bị người cắt cổ. Phương Khác rút kiếm về, người đó ôm ***g ngực ngã xuống, đến chết cũng không biết tại sao Phương Khác phát hiện gã trong ảo trận này. Huyết sắc nhiễm đỏ vùng tuyết địa. Mà băng nguyên trước mắt thoáng cái đã biến mất. Sau khi tu luyện Thông Huyền Kinh, huyễn thuật và ảo trận bình thường căn bản không có tác dụng gì với y. Nhưng chỉ vừa mới giết người kia xong, một mũi tên đã tới ngay trước mặt, không kịp né tránh. Phương Khác ngưng thần, chém lên đầu mũi tên. Lực chấn động thật lớn khiến một tay Phương Khác tê dại, vậy mà chỉ khiến mũi tên chệch đi một li. Nhưng chỉ một li cũng đủ rồi, Phương Khác nhờ phản lực từ kiếm truyền tới dịch về bên trái, suýt soát né được mũi tên đó. Mũi tên mang theo khí thế lôi đình vừa khéo bắn trúng thi thể sau lưng Phương Khác. Thi thể còn chưa lạnh hoàn toàn bị ghim mạnh xuống đất, máu thịt tung tóe, cả mặt đất cũng lõm xuống. Nhưng Phương Khác không thèm nhìn một cái đã nhanh chóng lao tới chỗ giấu nỏ, nhờ tiếng kéo cò không ngừng y đã phán đoán được vị trí chuẩn xác. May mà vị trí của ba tu sĩ đó không cách nhau quá xa. Nếu không giết ba tên cầm nỏ thủ thành này, sau khi y tiêu hao linh lực không duy trì được tốc độ hiện tại, vậy hôm nay y sẽ chết ở đây. Nghĩ đến đây Phương Khác liền tăng tốc lên cực hạn, vượt xa tốc độ hằng ngày y có thể đạt tới, bóng trắng xuyên suốt khu rừng như quỷ mị. Loại cảm giác uy hiếp khi bị nỏ khóa chặt khiến linh lực trong người Phương Khác xao động không thôi. Nhưng lúc này những tu sĩ khác đã mai phục sẵn trong rừng liền bao vây Phương Khác lại, ngăn Phương Khác lao tới chỗ đặt nỏ. Phương Khác chân không chạm đất, vung kiếm tạo ra một con đường, không có tu sĩ nào có thể ngăn cản bước chân Phương Khác. Ba tu sĩ sử dụng nỏ kinh sợ không thôi, nếu bị Phương Khác tiếp cận ưu thế của họ sẽ giảm mạnh. Chưởng phong ập tới từ sau lưng, Phương Khác không quay người, chỉ né tránh. Đưa tay ra sau túm cổ tay đối phương ném sang một bên, nhắm ngay mũi tên ập đến. Cứ thế chỉ qua mấy tức, trên con đường Phương Khác lao tới đã có thêm mấy thi thể. Giây tiếp theo, Phương Khác đã đến trước mặt một tu sĩ giữ nỏ. Tu sĩ đó kinh hãi không thôi, tay giữ cò nỏ run run rẩy rẩy. Gã chưa từng nghĩ Phương Khác sẽ dũng mãnh như thế, có thể lao đến đây dưới ba chiếc nỏ đánh úp. Giây tiếp theo đầu gã đã lăn lông lốc dưới đất. Mà bên này Phương Khác lại bị mũi tên ở phương vị khác sẹt qua chân trái. Khí kình to lớn trực tiếp khiến y quỳ một gối xuống đất, còn một mũi tên khác đã vun vút lao tới, Phương Khác vội lăn xuống đất. Tu sĩ bắn ra mũi tên này đổ mồ hôi lạnh không nừng, trong mắt gã chỉ thấy Phương Khác lăn dưới đất né được mũi tên mình bắn, sau đó thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Người giỏi sử dụng nỏ như họ sợ nhất là tu sĩ tiếp cận, mà khoảng cách giữa Phương Khác và bọn họ đã rất gần, gần đến mức uy hiếp mạng sống của họ. Tu sĩ ngưng thở quan sát xung quanh, tay ổn định giữ cò nỏ. Một tiếng thét vang lên, sắc mặt tu sĩ tái nhợt. Gã biết, giờ đây chỉ còn lại mình gã. Đột nhiên, tinh quang lóe lên trong mắt tu sĩ, vút một tiếng, mũi tên lao về phía bóng trắng. Bóng trắng bị mũi tên ghim thẳng lên thân cây bự bằng mấy vòng ôm. Tu sĩ thở phào một tiếng, sau đó đột nhiên hít một hơi lạnh, kiếm quang lạnh lẽo phản chiếu trong mắt gã. Gã buông nỏ ra ngửa về sau để tránh kiếm, nhưng làm sao mà tránh được? Một thanh kiếm đâm xuyên xương bả vai gã, ghim gã xuống đất. Chiếc ủng màu đen dẫm mạnh lên cổ gã. Gã nhìn ra sau lưng thiếu niên mới phát hiện thứ bị mũi tên của gã ghim lên thân cây chỉ là ngoại bào của người này mà thôi. Phương Khác dí mũi chân lên cổ họng tu sĩ, tu sĩ lộ vẻ thống khổ, hai tay túm chiếc ủng của Phương Khác. “Ai phái ngươi tới?” Phương Khác nhẹ giọng hỏi, chân hơi thả lỏng. Tu sĩ vội thở dốc, vừa ho vừa nói: “Đừng giết ta… khụ… nếu ngươi không giết ta, ta sẽ nói hết cho ngươi nghe… nếu không… a!” Phương Khác mỉm cười nhàn nhạt, kiếm trong tay chậm rãi rút ra khỏi bả vai của tu sĩ. Nhìn tu sĩ thống khổ giãy dụa, y xoay kiếm chuyển sang góc độ khác đâm xuống. “Ngươi nói, ta không giết ngươi.” Phương Khác nhìn tu sĩ, nhàn nhạt nói. “Vâng, vâng…” tu sĩ nhìn Phương Khác: “Là Thượng Quan Bình Thục, nàng cho chúng ta linh thạch bảo chúng ta mai phục ngươi. Nàng nói ngươi chỉ mới tu vi kim đan, chúng ta đối phó là dư dả. Cho nên chúng ta mới… a!” Phương Khác bình tĩnh nhìn tu sĩ, dẫm mạnh lên chân gã. “Ngươi đang nói dối.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]