Diệp Vu Thời rút linh kiếm ra đi về phía phong giới đại trận, không để ý đến tiếng kháng nghị yếu ớt của Phương Khác. Chỉ nhẹ cúi đầu nhìn Phương Khác, sau đó dùng tay áo trắng tinh của mình nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt rồi tai Phương Khác, từng chút một lau sạch. Sau đó siết chặt tay, ấn Phương Khác vào lòng.
Phương Khác nhỏ giọng nói một câu ‘bị người nhìn thấy thì rất mất mặt, chịu không nổi…’ rồi không nói gì nữa, dứt khoát thả lỏng người. Dù sao kháng cự vô dụng, Diệp Vu Thời hiện tại chỉ cần đưa một ngón tay ra thì có thể dễ dàng trấn định y. Chẳng qua, Phương Khác lấy ngón cái ma sát nhẫn Nạp Hư trên ngón tay một chút, nghĩ đến mấy quyển sách bên trong, trên môi hiện ý cười, mơ hồ còn mang theo một chút vị đạo xấu xa. Ý cười thoáng cái biến mất, Phương Khác lại khôi phục biểu tình trước kia.
“Đệ đưa lão nhị đến tây bắc rồi, cũng uy hiếp Đông Phương Nguyên Bốc rồi.” Diệp Vu Thời nói: “Không nhẫn tâm được?”
Phương Khác chớp mắt, biểu tình vô cùng vô tội. Y và Diệp Vu Thời đã bàn qua chuyện này từ trước, ý của Diệp Vu Thời rất rõ, hai nguyên tắc: kiên quyết không xen vào, không để ý. Vì nếu làm thế hậu quả sau đó rất nghiêm trọng. Nếu không với tính cách Diệp Vu Thời, thủ đoạn sẽ không nhẹ nhàng như thế. Phải như lôi đình một kích lúc đối phó với Âm gia mới là phong cách Diệp Vu Thời thích. Nhưng bây giờ y đã làm rồi, hơn nữa còn làm rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337780/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.