Đông Phương Vu Mộc nhìn sắc mặt khó coi của Đông Phương Vu Vân, thở dài một tiếng, che đi vẻ trào phóng không chút che giấu của mình. Tình cảm giữa phụ tử, bọn họ vĩnh viễn không thể hưởng thụ được. Phụ hoàng của họ quả thật là một đời thánh quân, chinh chiến tứ phương nhất thống thiên hạ, cải cách luật pháp, xóa bỏ chế độ cũ… đủ chuyện đều đủ cho hậu nhân kính ngưỡng. Nhưng hổ dữ cũng không ăn thịt con…, có lẽ là vì hoàng tử quá nhiều? Thiếu một hai người không là gì cả? Dù sao vật chỉ quý khi hiếm.
Đại hoàng tử vì si ngốc bị giam lại, nhị hoàng tử đồn là bệnh nên chết sớm, tứ hoàng tử bị quở trách bất trung bất hiếu,… thập nhất hoàng tử đến nay vẫn ăn chay niệm phật. Còn hắn, trong mắt Đông Phương Vu Mộc thoáng qua vẻ mỉa mai.
“Nếu người đệ đã cứu về rồi, thay vì trách đệ còn không bằng nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.” Đông Phương Vu Mộc nói.
Đông Phương Vu Vân gật đầu, thứ mới biết được đã ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, nghe Đông Phương Vu Mộc bỏ qua cho mình hắn cũng không thấy vui vẻ gì.
“Nếu bây giờ bọn họ đều đang bị thương, vậy để cho họ ở trong phủ của đệ dưỡng thương đi. Chú ý đừng để lộ tin tức ra ngoài.” Trên mặt Đông Phương Vu Mộc mang theo vài phần ý cười: “Nếu họ là thù địch với đám lừa trọc, thì chính là bạn của chúng ta.”
Đông Phương Vu Vân lại tỏ vẻ khó hiểu, bọn họ quả thật không hòa bình với đám lừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337768/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.