Kỳ thật trên mặt Phương Khác không có biểu tình gì, chỉ mang theo nỗi lo lắng nhàn nhạt. Nhưng ánh mắt Phương Khác, là ánh mắt hắn quen thuộc mà cũng xa lạ. Ánh mắt này giống như ánh mắt mẫu phi hắn nhìn Đông Phương Nguyên Bốc… hoàn toàn nhập thần, toàn tâm toàn ý như thể trong mắt chỉ có một mình đối phương.
Nhưng lại có một chút bất đồng, mắt Diệp Vu Thời nhấp nháy, ánh mắt Phương Khác là… nuông chiều?
Cho dù là người ung dung như Diệp Vu Thời cũng cảm thấy câm nín.
Kế đó Diệp Vu Thời cười, đáy mắt lưu chuyển quang hoa, trong tiếng cười còn mang theo chút rung động ở ngực.
Cười cái gì? Phương Khác nhướng mày. Y chỉ thấy trong mắt Diệp Vu Thời là kinh ngạc kế đó là ngộ ra… và lúc này là ý cười không thể đè nén.
Y đã làm chuyện gì buồn cười lắm sao? Vừa nghĩ, đã thấy Diệp Vu Thời đứng lên, chống tay lên bàn khom người sáp tới.
Phương Khác ngẩng đầu, nghi hoặc khó hiểu nhìn Diệp Vu Thời càng lúc càng gần, gần đến mức y có thể thấy được ảnh ngược của mình trong mắt Diệp Vu Thời.
Tim y đập gia tốc, ngón tay khẽ động muốn quay mặt đi. Diệp Vu Thời lại nghiêng đầu nhẹ cọ mặt Phương Khác, sau đó nhẹ đặt cằm lên hõm vai y.
Phương Khác tự động đưa tay ôm vòng quanh eo Diệp Vu Thời. Nhưng Diệp Vu Thời lại không tiếp cận thêm bước nào, mà duy trì tư thế không tính là thoái mái gì, một tay chống bàn cong lưng, gác cằm lên hõm vai Phương Khác rồi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337765/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.