Trí Tiêu nhìn chiêu kiếm của Phương Khác, gật đầu, sau đó lại lắc đầu, tiểu tử này thật sự là nhi tử của Phương Minh Viễn? Không sai chứ, Phương Minh Viễn sinh ra một nhi tử… ừm, bình thường thế này sao? Một kiếm tu, từ kiếm của hắn có thể nhìn ra con người hắn. Nhìn những kiếm chiêu của y, khí tức lộ ra… lại là trống rỗng. Cũng giống như tên kiếm quyết của y, Sâm La Vạn Tượng, trong chiêu kiếm mơ hồ hàm chứa ý trăm sông về biển, bao la vạn tượng. Cũng không biết tự Phương Khác có ý thức được không. Có thể tu luyện kiếm chiêu thế này, chỉ có thể nói Phương Khác là người lòng dạ rộng rãi, tính cách khoáng đạt, hơn nữa kiếm chiêu cơ bản trước đó đã lộ ra sự kiên định của y, cứ thế tỉ mỉ mài dũa, có ích lợi lớn.
Cái này gọi là trúc tốt ra măng ngon sao? Trí Tiêu nhớ tới bộ dáng khinh thường thế nhân vì lão tử là thiên hạ đệ nhất của Phương Minh Viễn, cùng với tính cách quái dị. Ông sờ râu ngẫm một chút, nếu không phải phế cốt, Phương Minh Viễn cũng tính là xứng với Thái A kiếm quyết. Nhưng nếu hắn thật sự không phải phế cốt, vậy chỉ sợ cả tu tiên giới này sẽ bị hắn đùa tới gà bay chó sủa. Nhớ tới bộ dáng của Phương Minh Viễn lúc bước vào Côn Luân như bước vào hậu hoa viên nhà mình, Trí Tiêu âm thầm nghiến răng.
Người ủy thác cũng không có vẻ ủy thác, ra vẻ giao nhi tử cho phái Côn Luân các ngươi chính là vinh hạnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337734/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.