Nói xong Phương Khác mỉm cười, không rõ hàm nghĩa. Phương Minh Viễn bố trí nhiều cỡ nào cũng không thể ngờ Phương Khác đã chết rồi. Ngay cả một lần dấu ấn kiếm ý phát tác cũng chưa trải qua đã chết. Cái nhân sinh tuyệt diệu mà ông ta tưởng… hiện tại toàn bộ đổ lên người Phương Khác y đây.
Còn Thái A, lặng lẽ ngẫm nghĩ trong thức hải. Hóa ra mười mấy năm trước, người đánh thức hắn là Phương Minh Viễn. Nếu là vậy, Phương Minh Viễn đã từng đến tòa di phủ kia, hơn nữa còn ngộ ra kiếm tâm.
“Âm Trầm Ngư chết rồi.” Diệp Vu Thời híp mắt, cười nhạt, cười rất bâng quơ. Diệp Vu Thời này, trước đó Phương Khác đã từng nói, rất giỏi giả vờ. Nếu hắn đứng trước mặt ngươi, thì sẽ phiêu nhiên như tiên, không mang theo chút khói bụi nhân gian. Cho dù vỏ ngoài không phải cực đẹp, nhưng khí chất lại siêu phàm thoát tục. Thật ra cũng không thể nói là giả vờ, bản thân Diệp Vu Thời chính là như thế. Tựa như Ti Lan đã hình dung, Diệp Vu Thời giống như cơn mưa sáng đầu xuân, nhìn thì mông lung dịu dàng xinh đẹp, nhưng nếu đứng trong đó, sẽ cảm thấy lạnh đến tận xương.
Thân phận hoàng tử, là cực phú quý, sau đó chạy trốn trở thành ăn mày, là cực ti tiện. Hắn muốn làm một chuyện gì đó, thì cực kỳ chuyên chú. Cũng như lúc hắn vẽ bùa, hắn có thể không ngủ không nghỉ, không để ý linh lực hao tổn cùng với hình tượng cá nhân. Loại chuyên chú đó, tạo nên Diệp Vu Thời hiện tại.
Nhận thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337726/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.