Thôi vậy, coi như làm việc thiện một bữa?
Phương Khác cười híp mắt vuốt lại đơn y, nhẹ nhàng lôi ra một chiếc ngoại sam màu trắng, trùm lên. Thật ra con người luôn giả dối, y nói bản thân y chán ghét lời nói dối, vậy mà khi nói dối, sắc mặt chẳng hiện chút nào.
Không tiếp tục chậm trễ nữa, Phương Khác lại tiếp tục làm lang băm mà chẳng chút áp lực nào, người tu tiên, chỉ cần nguyên thần không bị thương, hoặc cơ thể bị tách rời, vậy đều là vết thương nhỏ. Nhưng còn cần một thời gian nhất định để tu dưỡng. Hiện tại trời đã hoàn toàn sáng, Diệp Vu Thời chưa tỉnh, con mắt dài vẫn còn khép, nên vẻ mặt cũng đầy nhu hòa. Bình thường cho dù cười, đáy mắt hắn cũng lạnh lùng không có chút độ ấm. Nằm trên “giường” Phương Khác tạm thời trải ra, Diệp Vu Thời làm gì còn dáng vẻ ôn nhuận như ngọc ngày thường nữa, phối với mái tóc đen dài như mực xõa tung, Phương Khác thay cho hắn chiếc đơn y màu mực, dáng vẻ thanh lãnh có thêm một vị đạo không thể nói rõ.
Nhìn sắc trời, lúc này Phương Khác mới nhớ ra, y còn một nhiệm vụ chưa đi lĩnh. Nhưng hôm nay chỉ sợ trong môn phái sẽ không yên bình, cái chết của Âm Trầm Ngư sẽ tạo ra phong ba thế nào không ai biết, nước Côn Luân đã càng lúc càng đục. Chỉ hy vọng đừng liên lụy đến… Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời một cái, rồi duỗi eo, đi ra ngoài.
Gió sáng sớm mang theo mấy phần se lạnh, Phương Khác chậm rãi cất bước, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337723/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.