Lục La tiên tử đã đến, cuối cùng ngăn cản được một trận đại chiến. Tu sĩ thành Nguyệt Quế không biết nên mừng hay nên tiếc nuối. Mừng là không cần bị uy áp của tu sĩ nguyên anh đè cho thở không nổi, còn tiếc nuối là một trận chiến hiếm gặp của tu sĩ nguyên anh cứ thế chấm dứt.
Nhưng tu sĩ kim đan và kiếm tu trong thành quả thật cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nếu hai người này đánh nhau thật, được chứng kiến trận đấu pháp đó sẽ có ích lợi to lớn cho họ trong lĩnh ngộ tu vi.
Khoản Đông Nhiên vừa thấy sư phụ của mình đã biết trận đấu của sư bá không thành. Sư phụ và yêu phủ có một chút giao tình, có lẽ nên nói sư phụ thật ra là người trong yêu phủ. Mà bây giờ, Khoản Đông Nhiên tràn đầy đáng thương quỳ trước mặt sư phụ, ngay cả ngón tay bị bẻ gãy cũng không dám xử lý một chút. Chỉ đợi sư phụ xử trí. Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ nên mới vừa gặp một người tu luyện Thông Huyền Kinh đã lắc mông đuổi theo. Bây giờ không biết sẽ ra sao đây. Sau khi thuật lại toàn bộ sự việc, sư phụ hắn nửa ngày vẫn chưa nói gì.
“Ngươi nói Phương Khác gì đó cũng tu luyện Thông Huyền Kinh? Hơn nữa y còn nói y chỉ mới tu luyện mười lăm ngày đã không bị huyễn thuật của ngươi ảnh hưởng?” Lục La vểnh ngón tay, trông tâm tình có vẻ rất tốt xoay nhẫn Nạp Hư trên tay, nhưng trong lòng lại dấy lên nghi hoặc, bộ Thông Huyền Kinh cho Nhiên Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337711/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.