Phương Khác nhắm mắt lại, tiêu trừ tạp niệm, thử thả lỏng, nhưng cơn đau âm ỉ trong đầu khiến y không tự giác nhíu mày. Hiện tại nghĩ đến nỗi đau làm người ta muốn phát điên đó liền khiến y không rét mà run, thêm nữa là nộ khí và thống hận khó đè nén, cái thanh kiếm nhỏ màu đen đó.
Mắt Diệp Vu Thời cử động, hơi mở ra, nếu lúc này Phương Khác thấy vẻ mặt Diệp Vu Thời, nhất định sẽ vô thức ngậm miệng, vì trong mắt Diệp Vu Thời là cảm xúc phức tạp khó phân biệt.
Đợi Phương Khác tĩnh tâm, Diệp Vu Thời bèn nhắm mắt, thử đưa thần thức vào thức hải Phương Khác, ngoài ý muốn gần như không gặp trở lực nào, sau đó là nộ ý không thể khống chế.
Thức hải đập vào trong mắt, một đống lộn xộn, có thể nói là thảm liệt.
Hồ thức hải chia năm sẻ bảy, chỉ còn một chút sương khí màu trắng tràn ra xung quanh, còn có kiếm ý tàn lưu chứng minh nơi này từng phát sinh chuyện gì đó, đang giương nanh múa vuốt tỏa ra uy thế.
Có thể suy đoán ra Phương Khác rốt cuộc đã trải qua giày vò thảm vô nhân đạo cỡ nào. Diệp Vu Thời biết nỗi đau khi linh thức bị thương, nhưng không cách nào tưởng tượng nổi trình độ thống khổ đó nghiêm trọng đến cỡ nào.
Diệp Vu Thời từng thấy qua tu sĩ sau khi bị thương linh thức thì mất sạch thần trí, chìm vào tình trạng điên cuồng. Hắn không biết linh thức của tu sĩ đó bị thương đến độ nào, nhưng hắn có thể khẳng định, tuyệt đối không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-thu-tien-quy/1337694/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.