Tôi cũng không biết mọi chuyện tiếp theo xảy ra thế nào nữa, chỉ biết xung quanh bắt đầu tối đen như mực, và rồi sự đau đớn tê dại nơi thể xác lại dâng lên, những tia sáng xuyên qua khe hở của đôi mắt khiến tôi khó chịu. Lấy lại bình tĩnh tôi mới biết tôi đã tỉnh lại rồi, và hiện tại đang ở bệnh viện. Tất cả những chuyện rõ ràng khi nãy giờ như một giấc mơ.
Thật buồn cười! Tôi lại vào bệnh viện rồi. Có lẽ ông trời muốn trừng phạt tôi nên mới cho tôi xem lại hết những chuyện đã xảy ra với Lụa. Nó quá khủng khiếp! Khủng khiếp đến mức tôi không muốn tin cũng không được. Rằng, đó chính là những gì tôi chưa biết về Lụa - người con gái mệnh khổ của tôi.
Tôi không muốn tỉnh dậy nên vẫn cứ nằm đó bất động, nói đúng hơn là tôi muốn mình chết quách luôn cho rồi, có lẽ như vậy sẽ khiến tôi bớt đau đớn hơn. Rồi bỗng tôi lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Con tính như vậy thiệt hả?" Là giọng của mẹ!
"Dạ... chứ nhìn chị ấy như vậy, con chịu không nỗi. Con chấp nhận làm người thay thế, nhưng quan trọng là chị ấy có cho phép hay không mới được."
Giọng của Ngọc Anh, xém chút tôi đã quên đi người con gái toả nắng tốt đẹp này. Còn ai khốn nạn hơn tôi không? Nhưng từng lời em nói, mang theo sự buồn bã và thất vọng vô tận. Có lẽ em đã thấy tấm ảnh, có lẽ em đã đọc lá thư, có lẽ em đã biết... tôi lại tổn thương thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-ghi/923571/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.