Lách cách, căn phòng đột nhiên sáng lên, Trần Thanh Lan nhìn thấy rõ gương mặt anh.
Hàn Duy Thái bước vào, giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng đã hơn nửa đêm rồi: "Sao em còn chưa ngủ?"
"... Em vừa mới thức dậy." Cô không thừa nhận tâm trạng mình đang khó chịu nên mãi vẫn không ngủ được.
Hàn Duy Thái nhìn chằm chằm gương mặt cô hai giây, không phải là ánh mắt lim dim vừa mới tỉnh dậy, mà ánh mắt cô rất trong, không có vẻ buồn ngủ nào.
Hàn Duy Thái ngồi ở mép giường, cầm tay cô đặt vào lồng bàn tay anh nắm bóp chơi đùa: "Có phải vì tôi không ở đây nên em không ngủ được không?"
Cho dù là như vậy, Trần Thanh Lan cũng không muốn thừa nhận.
Không muốn thừa nhận rằng trong lòng vướng bận những suy nghĩ không nên có với anh.
Cô biết rõ khoảng cách giữa anh và cô quá lớn.
"Tưởng ai cũng mê mình à?"
Trần Thanh Lan rút tay về, nằm ở trên giường đắp chặt chăn bông, không dám nhìn anh, giả bộ buồn ngủ.
Nhìn thấy đôi mắt hoảng loạn che giấu của cô, khóe miệng Hàn Duy Thái hiện lên một nụ cười, anh thích dáng vẻ này của cô.
Trông cô giống như một cô gái trẻ trung mới biết yêu, rõ ràng là thích, nhưng lại không dám thừa nhận.
Hàn Duy Thái dém kỹ chăn bông cho cô, đứng dậy cởi quần áo trên người rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Ra khỏi phòng tắm, anh thấy Trần Thanh Lan đang ngủ ở sát mép giường bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-cot-ghi-tam/2468896/chuong-91.html