Chương trước
Chương sau


Lách cách, căn phòng đột nhiên sáng lên, Trần Thanh Lan nhìn thấy rõ gương mặt anh.

Hàn Duy Thái bước vào, giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng đã hơn nửa đêm rồi: "Sao em còn chưa ngủ?"

"... Em vừa mới thức dậy." Cô không thừa nhận tâm trạng mình đang khó chịu nên mãi vẫn không ngủ được.

Hàn Duy Thái nhìn chằm chằm gương mặt cô hai giây, không phải là ánh mắt lim dim vừa mới tỉnh dậy, mà ánh mắt cô rất trong, không có vẻ buồn ngủ nào.

Hàn Duy Thái ngồi ở mép giường, cầm tay cô đặt vào lồng bàn tay anh nắm bóp chơi đùa: "Có phải vì tôi không ở đây nên em không ngủ được không?"

Cho dù là như vậy, Trần Thanh Lan cũng không muốn thừa nhận.

Không muốn thừa nhận rằng trong lòng vướng bận những suy nghĩ không nên có với anh.

Cô biết rõ khoảng cách giữa anh và cô quá lớn.

"Tưởng ai cũng mê mình à?"

Trần Thanh Lan rút tay về, nằm ở trên giường đắp chặt chăn bông, không dám nhìn anh, giả bộ buồn ngủ.

Nhìn thấy đôi mắt hoảng loạn che giấu của cô, khóe miệng Hàn Duy Thái hiện lên một nụ cười, anh thích dáng vẻ này của cô.

Trông cô giống như một cô gái trẻ trung mới biết yêu, rõ ràng là thích, nhưng lại không dám thừa nhận.

Hàn Duy Thái dém kỹ chăn bông cho cô, đứng dậy cởi quần áo trên người rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Ra khỏi phòng tắm, anh thấy Trần Thanh Lan đang ngủ ở sát mép giường bên trong.

Để lại gần như toàn bộ không gian trên giường cho anh, Hàn Duy Thái nằm xuống, vươn cánh tay dài ra ôm cô vào lòng, Trần Thanh Lan không muốn, mới vừa giãy giụa, Hàn Duy Thái đã ôm cô chặt hơn.

"Em nằm yên đi, tôi không kiềm chế được mình đâu." Câu này xem như là cảnh cáo, cô động đậy, anh làm ra chuyện gì thì không thể trách anh được.

Trần Thanh Lan không dám cử động, nhưng một lúc sau vẫn không ngủ được, nghĩ đến những lời dì Trần nói, thế là cô hỏi tình trạng Lý Di Vân như thế nào rồi.

Hàn Duy Thái đưa tay xoa xoa cánh tay Trần Thanh Lan: "Bị thương đến xương, cần phải dưỡng thương một thời gian."

Nghĩ đến thái độ hôm nay của Lý Di Vân, Hàn Duy Thái có chút cáu kỉnh, buồn rầu xoay lưng lại.

Trần Thanh Lan cho là bởi vì Lý Di Vân bị thương mà tâm trạng anh không tốt, vì vậy cô chủ động dựa vào lồng ngực anh: "Đừng lo lắng quá."

Hàn Duy Thái cúi đầu, nương theo ánh trăng nhìn vào gương mặt cô, mấp máy môi, lời đến bên miệng lại không nói ra.

Anh muốn biết về quá khứ của cô, nhưng nghĩ đến trong cuộc đời cô không biết có bao nhiêu người đàn ông đã xuất hiện trước anh, anh lại mất hết can đảm.

Anh cười tự giễu một tiếng, từ khi nào mà Hàn Duy Thái anh lại trở nên rụt rè như vậy?

"Anh..."

"Im lặng!" Hàn Duy Thái ngắt lời Trần Thanh Lan, xoay người lại ôm cô vào lòng: "Em vẫn luôn biết nghe lời như vậy, thi đối xử với tôi tốt hơn một chút đi."

Hãy nắm chặt trái tim anh, anh thậm chí có thể không màng đến quá khứ của cô, kiên quyết cưới cô về nhà.

Trần Thanh Lan không hiểu ý của anh, nhưng vẫn lặng lẽ nép vào lồng ngực anh.

Đêm nay Trần Thanh Lan ngủ rất yên giấc, lúc cô thức dậy, Hàn Duy Thái đã đi rồi.

Anh thật sự rất bận, không phải giả, cuối năm phải xử lý rất nhiều việc, lại thêm chuyện Lý Di Vân bị thương, tuy rằng có người giúp việc chăm sóc, nhưng anh cũng cần thường xuyên chú ý để nắm rõ tình hình khôi phục của bà như thế nào rồi.

Ngủ dậy không thấy anh đâu, Trần Thanh Lan có chút mất hứng.

Cô dậy tắm rửa, thay quần áo rồi xuống lầu.

Dì Trần đã chuẩn bị xong bữa sáng, vừa thấy cô đi xuống lầu liền hỏi: "Bây giờ cô chủ có muốn ăn không?"

Trân Thanh Lan gật đầu: "Con có hơi đói rồi."

Dì Trần mang bữa sáng lên bàn, Trần Thanh Lan ngồi xuống bàn, nhìn bữa sáng thịnh soạn, rồi nhìn dì Trần hỏi: "Lúc anh ấy đi, đã ăn sáng chưa dì?"

"Vẫn chưa ăn, cậu chủ chỉ uống một ly cà phê đen, nói là để cho cả người tỉnh táo một chút." Dì Trần khẽ thở dài, quả nhiên tiền của người giàu, không phải ai cũng hoang phí.

Nhưng cơ thể quan trọng hơn, không có sức khỏe thì kiếm nhiều tiền để làm gì?

"Cô ở bên cạnh cậu chủ thì nhắc nhở cậu ấy một chút nhé."

Dì Trần cũng là có lòng tốt, cộng thêm mối quan hệ với Nghiêm Cẩn, bà ấy chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Hàn Duy Thái, có thể coi là đã hết lòng hết dạ.

Trần Thanh Lan gật đầu nói: "Để con thử xem sao."

Cô cảm thấy mình không có sức ảnh hưởng lớn như thế, có thể ảnh hưởng đến thói quen sinh hoạt của Hàn Duy Thái.

Hôm nay có nắng, trời cũng chỉ se se lạnh và mát mẻ, cô không đi ra ngoài, ăn sáng xong cô ở nhà.

Ngồi trên ban công phơi mình dưới ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, thật thoải mái.

Buổi trưa, Mộ Ngôn gọi điện thoại cho cô, bảo cô xem tin tức hôm nay.

Liên quan đến clip của Trương Diễm, chi tiết về phiên tòa ngày hôm đó đã được người ta đăng tải trên Internet.

Làm sáng tỏ chuyện Trương Diễm là người bị hại và do áp lực của dư luận mà đã nhảy lầu tự tử.

Gây ra tiếng vang rất lớn.

Người đã từng chửi rủa cô lại chuyển sang đồng cảm cô và bắt đầu chửi bới Trần Thanh Hoàng.

Nhiều bình luận của cư dân mạng đều muốn Trần Thanh Hoàng bị kết án thật nặng.

Trần Thanh Lan xem những bình luận đó, tâm trạng nặng nề, rơi vào kết cục như vậy, làm sao ông ta có thể không đau lòng.

Trần Thanh Vi hâm doạ Trần Thanh Lan, cô ta nói nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Trần Thanh Lan chỉ mỉm cười, cô cũng không buông tha cho mình.

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ buông tha cho cô ta.

Sau khi rời khỏi tòa án, Trần Thanh Lan đến đồn cảnh sát và làm giấy tờ nhận thi thể của Trương Diễm, người thân duy nhất của cô ấy không muốn nhận cô ấy.

Trần Thanh Lan làm người thân của cô ấy, lo tang lễ cho cô ấy và lặng lẽ tiễn đưa cô đến đoạn đường cuối cùng.

Trương Diễm không có nhiều bạn, chỉ có vài người ở quán bar.

Tất cả đều đến đây.

Mộ Ngôn cũng ở đó, giúp Trần Thanh Lan chôn cất Trương Diễm.

Nghĩa trang Trần Thanh Lan chọn là một khu vườn xanh tươi ở ngoại ô, trên ngọn đồi xanh mướt.

Xung quanh là cây cối xanh tươi, yên tĩnh, cách xa thành phố ồn ào.

Cô hy vọng rằng nơi yên nghỉ của Trương Diễm sẽ yên tĩnh, thanh bình và tránh xa mọi thứ hiểm ác đáng sợ.

Trần Thanh Lan mặc đồ đen, cánh tay phải cầm một bông hoa màu trắng, lặng lẽ đứng trước bia mộ, Lâm Vũ Phong cũng ở đây, đứng ở bên cạnh cô.

Mộ Ngôn đứng sau họ, còn có một số đồng nghiệp cũ của Trương Diễm.

"Nếu cô ấy vẫn còn sống thì quá tốt rồi." Lâm Vũ Phong tiếc cho cô ấy.

Nếu cô ấy kiên trì thêm chút nữa thì có thể nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay, không phải là chỉ trích và chửi bới mà là đồng cảm và thương tiếc bị một tên cặn bã giết chết.

Trần Thanh Lan nhìn lên trời: Trương Diễm, cô nhìn thấy chưa?

Người đời đều biết cô không phải loại người đê tiện, cô là người trong sạch mà.

Vốn dĩ cô đã nghĩ đến việc lấy lại sự trong sạch cho cô ấy, nhưng khả năng chịu đựng áp lực căng thẳng của cô ấy quá yếu.

Không chờ được nữa.

Cho dù cô ấy không chết đi nữa, Trần Thanh Lan cũng sẽ không bỏ qua, cô phải đi thanh minh cho cô ấy.

Ngay cả khi cô ấy đã chết, cũng muốn để cho tất cả mọi người biết rằng cô ấy trong sạch.

"Tổng giám đốc Lan, cô nhìn phía sau cây thông bên trái đi." Lâm Vũ Phong thì thầm vào tai Trần Thanh Lan.

Trần Thanh Lan nhìn về phía đó, một bóng người nhanh chóng trốn sau rặng cây thông.

"Người đó, từ lúc làm tang lễ đến lúc chôn cất đều đi theo chúng ta."

Lâm Vũ Phong đã nhìn thấy, sở dĩ anh ta không nói ra là để xem xem cô ta sẽ làm gì.

Nhưng ngoài việc nhìn trộm thì cũng không làm gì khác.

Trần Thanh Lan cau mày, trong lòng có suy đoán.

Cùng lúc đó Lâm Vũ Phong cũng nhớ ra: "Đã trở về rồi, tại sao lại không xuất hiện?"

Trần Thanh Lan đã không còn muốn truy cứu nữa, bây giờ trở về có ích lợi gì?

Người đã không còn, lúc còn sống lại không biết quý trọng.

Cô đã nghe được vài chuyện từ trong miệng Trương Diễm, từ sau khi Trương Khiết ra nước ngoài, thì rất ít khi liên lạc với cô ấy.

Cô ta trách Trương Diễm đã đến môi trường đó làm việc.

"Đưa di vật của Trương Diễm cho cô ta, còn có cuốn nhật ký kia nữa." Trần Thanh Lan không muốn nhìn thấy Trương Khiết, cho nên cô giao cho Lâm Vũ Phong đi làm chuyện này.

Lâm Vũ Phong gật đầu.

"Trời vào đông rồi, người chết thì không thể sống lại, nên trở về sớm thôi." Lâm Vũ Phong khuyên nhủ Trần Thanh Lan.

Trần Thanh Lan nói rằng cô biết rồi, cô chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn nữa. Bầu trời tối dần, Trần Thanh Lan mới rời đi.

Lúc này, Lâm Vũ Phong và các đồng nghiệp của Trương Diễm đều đã về trước rồi.

Xoay người lại mới phát hiện Mộ Ngôn vẫn chưa rời đi, cô kinh ngạc nói: "Tại sao anh vẫn chưa đi?"

Mộ Ngôn mím môi, anh ta cũng phát hiện người phụ nữ đó đang lén lút theo dõi.

Hơn nữa người phụ nữ đó, anh ta quen.

Tuy rằng cô ta trùm kín người nhưng Mộ Ngôn vẫn nhận ra bóng dáng cô ta.

Anh ta muốn biết tại sao cô ta trở về Việt Nam và mối quan hệ của cô ta với Trương Diễm là gì, anh ta muốn lén lút nhìn xem.

"Trương Diễm, có người thân nào không?" Mộ Ngôn hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.