Chương trước
Chương sau
Hàn Duy Thái ừ nhẹ một tiếng, khởi động xe đi đến cao ốc mà Nghiêm Cẩn đã nói.

Trương Diễm cũng không cố ý chọn địa điểm, cao ốc đó cách chỗ của Lâm Vũ Phong không xa.

Trần Thanh Lan sốt ruột, dọc đường đi cô thúc giục Hàn Duy Thái không biết bao lần, bảo anh lái xe nhanh một chút. Vốn dĩ Hàn Duy Thái lái xe cũng đã rất nhanh rồi, vì anh biết Trần Thanh Lan đang lo lắng.

Mười phút sau, xe của Hàn Duy Thái dừng trước tòa cao ốc, xung quanh đó đã có rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Trần Thanh Lan vội vàng xuống xe, chạy vào trong, nhưng mà thang máy của tòa nhà này đang phải sửa chữa, không thể sử dụng, vì thế cô đành phải leo thang bộ.

Trần Thanh Lan ra ngoài rất gấp gáp, chân chỉ xỏ dép lê. Cô chạy vội, dép lê rơi mất cũng không quan tâm, thầm nghĩ phải mau chóng tìm thấy Trương Diễm.

Trần Thanh Lan mệt tới mức thở không ra hơi, cô dùng không đến mười phút chạy hết hai mươi mấy tầng cầu thang, gần như đã dùng hết sức lực của mình.

Trần Thanh Lan chạy chân trần, hai tay ôm ngực, ngước nhìn Trương Diễm đang đứng ở ngoài lan can.

"Trương Diễm, cô đừng làm chuyện dại dột như vậy chứ." Trần Thanh Lan cố gắng ép giọng nói của mình trở nên hòa hoãn hơn, cô
sợ sẽ làm Trương Diễm kích động.

Trương Diễm quay đầu lại, nhìn về phía Trần Thanh Lan, khóe môi cô gợi lên ý cười: "Lan Lan, tôi thật sự vô cùng khâm phục cô, khâm
phục dũng khí của cô. Dám nghĩ dám làm, kiên cường mạnh mẽ như vậy."

"Cô cũng có thể mà." Trần Thanh Lan đưa tay về phía Trương Diễm, "Tôi thề, tôi nhất định sẽ báo thù cho cô, cô phải tận mắt chứng kiến những người đó chịu trừng phạt..."

Trương Diễm lắc đầu, không kịp nữa rồi, cô ấy cười nhẹ nhõm giống như được giải thoát, "Trước khi chết còn có thể nhìn thấy cô, vậy là tôi mãn nguyện rồi."

Giây tiếp theo, Trần Thanh Lan còn chưa kịp nói cái gì, Trương Diễm đã thả người nhảy xuống...

"Không được!" Trần Thanh Lan muốn tới giữ Trương Diễm lại, nhưng mà cô đã chậm một bước, ngay cả góc áo của Trương Diễm cũng không chạm vào được.

Cả người cô run lên bần bật, không dám tin, không dám đối mặt, vô cùng hoảng sợ, gương mặt lập tức biến thành trắng bệch không còn giọt máu.

Phía dưới là tiếng hét hỗn loạn và kinh hãi của mọi người. Trần Thanh Lan giống như không nghe thấy gì hết, trước mắt cô toàn là hình ảnh lúc Trương Diễm nhảy xuống, nước mắt cô tuông rơi không hề báo trước...

Vì sao không thể kiên cường thêm một chút.

Âm thanh hỗn loạn ở dưới kia vẫn còn đang tiếp diễn, Trần Thanh Lan lại như bị cố định một chỗ, nằm bò lên lan can, duy trì ở tư thế muốn giữ Trương Diễm lại.

Hàn Duy Thái ở dưới phân phó Nghiêm Cẩn xử lý mọi chuyện, rồi anh nhanh chóng chạy lên nhưng vẫn chậm hơn một chút.

Không nghĩ tới điều xấu nhất đã xảy ra.

Vài phút ngắn ngủi, sinh mạng một người cứ như vậy mà chấm dứt.

Hàn Duy Thái đi đến, cúi người bế Trần Thanh Lan lên. Trần Thanh Lan mệt mỏi dựa vào bờ vai anh, nức nở không thành tiếng. Cô không có dũng khí để nhìn Trương Diễm nữa.

Cô đã từng thấy hình ảnh đó.

Bốn năm trước, mẹ của cô cũng chấm dứt cuộc đời của bà bằng cách như vậy, cảnh tượng vô cùng thê thảm, đau đến tê tâm liệt phế, rất lâu sau cô mới có thể vượt qua.

Cô không dám nghĩ lại cảnh tượng đó, rõ ràng không nhìn thấy, nhưng trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh mẹ mình nằm bất động giữa
vũng máu.

Trần Thanh Lan há miệng, nhưng lại không thể nào thở được.

Cô ôm ngực, nghẹn đến đỏ bừng mặt.

Hàn Duy Thái vỗ vỗ mặt, kêu tên của cô: "Trần Thanh Lan, tỉnh tỉnh, cố gắng thở nhanh lên!"

Cô không đủ sức mạnh để vượt qua.

"Chẳng lẽ em cũng muốn chết, để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao." Hàn Duy Thái rống lên với cô.

Trần Thanh Lan mở to mắt, nước mắt lăn xuống từng giọt, từng giọt.

Đúng vậy, cô không thể chết được, cô phải báo thù cho mẹ, báo thù cho Trương Diễm.

Những lời này của Hàn Duy Thái giống như xuyên vào trái tim cô, giúp cô trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô túm chặt lấy áo của Hàn Duy Thái, thở từng chút một, từng chút một, lặp lại một câu giống như phát điên: "Tôi không thể chết, tôi
không thể chết..."

Hàn Duy Thái ôm cô rời đi, anh có thể cảm giác được cả người cô đang run lẩy bẩy. Anh giữ chặt cánh tay cô, gắt gao ôm cô vào trong ngực.

Ở dưới, cảnh sát tới, thi thể đã được đưa đi, những người xem náo nhiệt cũng bị giải tán.

Nghiêm Cẩn vẫn đang chờ ở phía dưới. Anh ta thấy Hàn Duy Thái ôm Trần Thanh Lan đi ra, anh ta vội vàng đi đến.

Quả thật Trần Thanh Lan đang bị kích động, Hàn Duy Thái ôm cô nên không thể lái xe, anh bảo Nghiêm Cẩn lái xe.

Hàn Duy Thái ôm Trần Thanh Lan ngồi ở ghế sau.

Trần Thanh Lan lẳng lặng làm tổ trong lòng Hàn Duy Thái, không khóc cũng không nháo, giống như người bị mất hồn.

Nếu như cô có thể khóc lớn tiếng thì Hàn Duy Thái còn có chút yên tâm, cô im lặng như vậy khiến Hàn Duy Thái càng thêm lo lắng.

Nghiêm Cẩn nhìn Hàn Duy Thái qua gương chiếu hậu, thử hỏi dò một tiếng: "Tôi đã tra được chuyện này rồi."

"Nói."

Truyền thông Phượng Hoàng truyền ra đầu tiên, là... là Lưu Ngọc Tuyết gửi cho bọn họ video gốc.

Loại video này vốn dĩ rất hấp dẫn người xem cho nên tốc độ lan truyền rất nhanh. Cho dù tôi đã phối hợp với các bộ phận liên quan xóa
video nhưng hiệu quả cũng không lớn, rất nhiều người đã tải video này xuống điện thoại hoặc máy tính rồi."

Trần Thanh Lan chớp chớp mắt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hàn Duy Thái rơi vào trầm tư, rất lâu sau mới đáp lại một câu tôi đã biết.

Xe về tới biệt thự, Hàn Duy Thái ôm Trần Thanh Lan xuống xe.

Dạ dày của Trần Thanh Lan đang cuộn lên: "Ưm..."

"Em sao thế?" Hàn Duy Thái luống cuống tay chân.

Trần Thanh Lan thoát khỏi vòng tay của anh, chạy vào toilet, nôn ra.

Vốn dĩ hai hôm nay cô không có tâm trạng ăn cơm, sáng nay ăn hai chén cháo, bây giờ cũng nôn ra hết, không còn gì trong bụng nên một
lúc sau chỉ nôn ra toàn nước.

Hàn Duy Thái hoảng sợ, dáng vẻ của cô thoạt nhìn rất không ổn vì thế anh gọi điện thoại cho Minh Thiện, kết quả anh ta đã chạy tới
quân khu rồi.

Lúc Hàn Duy Thái nói rằng Hàn Doanh Doanh có bạn trai, anh ta liền chạy đi.

Hàn Duy Thái tức giận mắng một tiếng, lúc cần anh ta thì anh ta lại chạy mất.

Không còn cách nào khác, Hàn Duy Thái bế Trần Thanh Lan lên: "Tôi đưa em đi bệnh viện."

Trần Thanh Lan lắc đầu: "Không cần... Tôi không sao."

Cả người cô không còn sức lực, vừa rồi nôn ra hết, bây giờ tay chân mềm nhũn rồi.

Hàn Duy Thái ôm cô lên tầng.

Một tấc cũng không rời.

Một lát sau, chuông điện thoại của Hàn Duy Thái vang lên. Hàn Duy Thái cầm điện thoại, muốn đi ra bên ngoài nghe, nhưng Trần Thanh
Lan lại kéo laiy: "Đừng đi, đừng để tôi một mình, được không?"

Hai tay cô túm chặt lấy góc áo của Hàn Duy Thái, trong mắt ngập tràn sự bất lực và đau thương.

Vào thời điểm này, cô rất sợ phải ở một mình.

Rất muốn có người ôm cô, bên cạnh cô.

Để cho cô yếu đuối một chút, chỉ một chút thôi.

Hàn Duy Thái dường như cũng chưa hết lo lắng cho cô, anh cúp điện thoại, thuận tay tắt máy luôn.

Anh ngồi lại lên giường, ôm cô vào trong ngực: "Tôi không đi, tôi vẫn ở đây, ở bên cạnh em."

Trần Thanh Lan dựa vào lồng ngực của anh, mặt dán lên ngực của anh.

Cứ ngồi như vậy.

Trần Thanh Lan nhắm mắt lại, trên mặt không có một giọt nước mắt nào chảy xuống.

Hàn Duy Thái cho rằng cô ngủ rồi, bèn nhẹ nhàng buông cô ra.

Thật ra Trần Thanh Lan chưa ngủ, cô chỉ muốn nhắm mắt yên lặng một chút, suy nghĩ cặn kẽ lại một chút.

Cô nghĩ rằng Hàn Duy Thái có việc phải đi nên cũng không lên tiếng, nhưng mà không phải.

Sau khi buông Trần Thanh Lan ra, Hàn Duy Thái nhấc bàn chân vì chạy chân trần nên bị sưng đỏ của cô, sau đó vén áo mình lên, đặt
chân cô vào bụng, dùng nhiệt độ cơ thể anh để làm ấm chân cho cô.

Cơ thể của anh rất nóng, Trần Thanh Lan theo bản năng muốn rút chân về nhưng Hàn Duy Thái đè lại, không cho cô động đậy: "Đãi ngộ
này, em là người đầu tiên được hưởng đấy."

Trần Thanh Lan chậm rãi mở mắt, nhìn Hàn Duy Thái, thật ra anh có thể ở bên cô một chút cũng đã đủ rồi.

"Nếu anh có việc thì cứ đi đi, tôi đã không sao rồi." Không phải không đau, mà là giấu nỗi đau đó vào tận sâu trong đáy lòng.

Hàn Duy Thái cũng nhìn cô, ánh mắt của cô chứa một mảnh chân tình, yếu đuối, đau thương và bất lực lộ ra trước đó, nhưng bây giờ biến mất không còn bóng dáng.

Giống như những gì anh từng nhìn thấy đều là giả vờ. Nhưng trong lòng Hàn Duy Thái hiểu được, những thứ đó không phải giả vờ.

Đã từng xuất hiện rất chân thực trong mắt của cô.

Vì sao cô lại phải ngụy trang trước mặt anh?

Yếu đuối một chút thì có làm sao?

"Trần Thanh Lan, em là phụ nữ sao?" Vì sao lại che giấu bản thân mình kỹ như vậy.

Vì sao không thể giống như những người phụ nữ khác, yếu đuối một chút, chứ không phải là bị tổn thương cũng không nói ra, tự mình che giấu.

"Nếu có thể lựa chọn, tôi thật sự muốn đầu thai thành một người đàn ông." Như vậy Trần Hùng sẽ không nói mẹ cô không sinh được con trai cho ông ta nên ông ta mới đi ngoại
tình.

Mẹ cô cũng sẽ không vì bị Trần Hùng phản bội mà nhảy lầu.

Nếu cô là đàn ông, Lưu Ngọc Tuyết sẽ không thể hãm hại cô, cô lại càng không phải trải qua nỗi đau mất đi cốt nhục của mình.

Hàn Duy Thái nhíu mày, rất không thích câu nói này của cô.

Nếu cô là đàn ông, chẳng phải là anh sẽ không gặp được cô sao?

Anh mới không cần.

Hàn Duy Thái nghiêm mặt, nhìn Trần Thanh Lan rất nghiêm túc, "Nói linh tinh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.