Nghiêm Cẩn không đoán được ra Hàn Duy Thái có ý gì.
Hàn Duy Thái ném tập tài liệu lên bàn, hơi ngẩng mặt lên, ngữ khí lạnh lùng nói: "Sao vậy, lời của tôi nói anh không hiểu sao?"
Nghiêm Cẩn vẫn kiên trì, "Tôi đã dẫn người đến rồi, anh thật sự không thấy đó thôi, tôi thấy cô ấy hình như tâm trạng không được tốt cho lắm, trên mặt còn có một vết sẹo..."
Không nhắc đến vết sẹo trên mặt đó còn được, vừa nhắc đến Hàn Duy Thái liền nhớ đến dáng vẻ khi cô muốn cắt đứt quan hệ ngày hôm đó.
Sự tức giận kia từ trước đến nay chưa từng biến mất, cầm tập văn kiện ở trên bàn lên, ném về phía Nghiêm Cẩn, "Cút!"
Nghiêm Cẩn sợ đến mức giật mình, nhanh chóng lùi lại đi ra ngoài.
Đứng ở cửa anh ta vẫn chưa hết hoàng hồn, anh ta không biết Hàn Duy Thái vì sao lại tức giận đến vậy.
Lúc trước không phải là rõ ràng rất thích Trần Thanh Lan sao?
Không tiếc gì vì cô ấy mà dính dáng đến người như Long Triệt.
Nhiều năm như vậy, cho dù Lương Tử Bạc giở trò gì, anh đều không xuống nước.
Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn Trần Thanh Lan đứng ở một bên, "Cô sao lại đắc tội với sếp lớn nhà tôi rồi vậy?"
Trần Thanh Lan cắn môi không nói, lẽ nào nói, không chịu nổi hành động cầm thú của Hàn Duy Thái, nên đòi chia tay với anh ta?
"Cô đi đi, tôi sợ là không giúp được cô đâu, tôi chưa từng thấy anh ấy tức giận như vậy, xem ra cô đắc tội lớn với anh ấy rồi."
Nghiem Cẩn khẽ thở dài, không hiểu nói, "Cô là người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh ấy đầu tiên mà tôi biết, bởi vì cô, mà anh ấy còn giao thiệp với Long Triệt, nay tại sao lại giận cô như vậy chứ?"
Trần Thanh Lan không hiểu nhìn Nghiêm Cẩn hỏi: "Long Triệt là ai?"
Nghiêm Cẩn cũng không giấu cô, kể hết những chuyện sếp mình làm vì cô, phải để cô biết Hàn Duy Thái tốt với cô thế nào.
Vậy là Nghiêm Cẩn kể lại tất cả mọi chuyện một lượt.
"Trần Thanh Hoàng bị như ngày hôm nay, nói cho cùng cũng có chút liên quan tới sếp, nếu không phải anh ấy vì trừng phạt Lưu Ngọc Tuyết, để tên Hào quấn lấy Lưu Ngọc Tuyết, Trần Thanh Hoàng và tên Hào cũng sẽ không xảy ra mâu thuẫn, còn dẫn đến án mạng."
Càng nói Nghiêm Cẩn càng cảm thấy Hàn Duy Thái thay đổi rồi, "Bởi vì quan hệ của ông cụ, anh ấy từ trước đến giờ đều không dính dáng đến những thứ kia, mấy năm nay có nhiều người nghĩ đủ mọi cách muốn kéo anh ấy xuống nước, anh ấy đều có thể ung dung đối phó lại, nhưng lại bởi vì cô, anh ấy không những dính vào, mà còn dẫn đến sóng gió lớn như vậy."
Trong lòng Trần Thanh Lan sửng sốt, cô luôn tưởng rằng Hàn Duy Thái đối với chuyện trừng phạt Lưu Ngọc Tuyết này, chỉ là qua loa lấy lệ, không nghĩ anh lại ra tay thật.
Dù gì đó là mẹ vợ tương lai của anh.
Nhưng, anh lại động vào rồi.
Trần Thanh Lan không thể diễn tả được cảm giác trong lòng là gì, vừa đắng vừa chát, còn mang theo một chút sự ấm áp của lòng người.
"Về thôi." Nghiêm Cẩn nói với Trần Thanh Lan.
Lúc này tốt nhất là đừng đối đầu với họng súng.
Trần Thanh Lan đành rời khỏi công ty trước, nhưng cô không quay về, mà đi đến biệt thự của Hàn Duy Thái.
Cô đã đưa ra quyết định rồi, sẽ không bao giờ dễ dàng nhận thua như vậy được, càng không thể dễ dàng lùi bước.
Chính là bởi vì cô chưa đủ ác, mới để cho Lưu Ngọc Tuyết hãm hại người bên cạnh cô lần nữa.
Cô muốn làm cho Lưu Ngọc Tuyết mất đi người con rể ưng ý nhất, để không còn chỗ dựa nữa.
Dì Trần nhìn thấy Trần Thanh Lan đến, vô cùng kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều, liền bảo cô đi vào trong.
Sau khi biết được thân phận của cô, dì Trần đối với cô cũng.không nhiệt tình như trước nữa.
Trên thế giới này không có ai thích loại người là kẻ thứ ba cả.
Trong lòng Trần Thanh Lan hiểu rõ, chỉ là cô không có gì để giải thích.
Cô chính là một người phụ nữ xấu xa, lần này tự động đến tìm Hàn Duy Thái, chính là muốn phá hoại quan hệ giữa anh ta và Trần Thanh Vi.
Cho dù là bị người đời mắng, cô cũng vui vẻ chấp nhận.
Cơm tối do cô và dì Trần cùng chuẩn bị, dì Trần dần dần cũng thăm dò được một chút khẩu vị của Hàn Duy Thái.
Khi bữa tối sắp xong xuôi, Trần Thanh Lan hỏi "Anh ấy ngày nào cũng về sao?"
Dì Trần gật đầu, hầu như buổi tối nào cũng sẽ về.
Vốn dĩ sau khi Trần Thanh Lan rời khỏi, dì Trần cũng định đi rồi, biệt thự lớn như vậy chỉ có một mình bà, Hàn Duy Thái cả ngày cũng không ở đây, buổi sáng sau khi dọn dẹp vệ sinh xong, thời gian còn lại rất rảnh rỗi.
Hàn Duy Thái không cho, lúc trước biệt thự vắng ngắt, sau này Trần Thanh Lan dọn vào ở rồi, anh đã quen có người ở đây, dì Trần ở lại cũng rất tốt, có thể dọn dẹp nơi này sạch sẽ.
Lúc mệt mỏi cũng có cơm ăn, loại cảm giác này rất tốt.
Dì Trần vừa dứt lời liền có tiếng xe vang lên, trái tim Trần Thanh Lan đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
Mặc dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nghĩ đến việc sẽ gặp Hàn Duy Thái ngay bây giờ, cơ thể Trần Thanh Lan vẫn không thể khống chế mà cứng nhắc.
Hàn Duy Thái đi từ cửa vào, cởi nút áo khoác ngoài, gọi một tiếng dì Trần, "Rót cho con cốc nước."
"Để con." Trần Thanh Lan chủ động đi đến, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt.
Dì Trần đưa cốc trong tay cho cô.
Trần Thanh Lan rót nuớc xong, ra khỏi phòng bếp, Hàn Duy Thái ngồi dựa người trên sofa, nhắm chặt mắt xoa xoa huyệt thái dương, rõ ràng có chút mệt mỏi.
Trần Thanh Lan lấy dũng khí, nhẹ nhàng nói, "Nước của anh."
Nghe thấy giọng nói không phải của dì Trần, Hàn Duy Thái chợt mở mắt, nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, đáy mắt nhanh chóng hiện lên cảm xúc khác thường, anh dời ánh mắt đi, không muốn thừa nhận sự vui mừng khi nhìn thấy cô.
"Ai cho cô vào đây? Cút ngay!"
Anh cố làm ra vẻ điềm tĩnh.
Trần Thanh Lan giả bộ không nghe thấy, đặt cốc nước xuống trước mặt anh nói, "Cơm tối nấu xong rồi..."
Lời của cô còn chưa nói xong, liền bị Hàn Duy Thái bắt lấy cổ tay, kéo cô đi, "Lập tức cút ra ngoài."
Trần Thanh Lan kéo tay anh, lắc đầu: "Tôi không đi..."
Haha, Hàn Duy Thái lạnh lùng cười hai tiếng, "Em tưởng rằng em là ai? Đây là nơi em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"
Trần Thanh Lan bị Hàn Duy Thái mạnh mẽ lôi ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
"Xin lỗi!"
Động tác của Hàn Duy Thái khẽ dừng lại vài giây, sau đó liền đóng cửa lại.
Dì Trần khẽ thở dài, hà tất gì phải làm như vậy chứ?
Trong lòng rõ ràng là quan tâm, lại cứ phải dùng những lời lẽ như vậy.
Hàn Duy Thái không tập trung ăn cơm tối, chưa ăn được mấy miếng đã không muốn ăn nữa.
Ngồi trên sofa hút thuốc.
Lúc Dì Trần dọn dẹp nhà bếp, nhìn thấy Trần Thanh Lan vẫn đứng bên ngoài, không nhịn được nói thay cô vài câu, "Thời tiết tháng chạp rất lạnh, cô ấy vẫn đứng ngoài đó."
"Cô ta thích đứng cứ mặc kệ cô ta đứng."
Hàn Duy Thái đứng dậy lên lầu, mắt không thấy thì tim sẽ không phiền, đi vào trong phòng cũng không bật đèn, vén rèm lên, liền nhìn thấy Trần Thanh Lan đứng ở ngoài cửa.
Hàn Duy Thái rít một hơi thuốc thật sâu, lần này lại đến vì mục đích gì?
Lần trước em vì cổ phần mà chủ động tiếp cận tôi, lần này em vì cái gì chứ? Chuyện của Trần Thanh Hoàng? Em và nhà họ Trần rốt cuộc có ân oán gì, mà không tiếc bán đứng chính mình?"
Hàn Duy Thái rất rõ, Trần Thanh Lan không thể bởi vì luyến tiếc anh mà đến đây.
Dì Trần dọn dẹp xong nhà bếp đã gần mười giờ rồi, nhưng Hàn Duy Thái vẫn chưa xuống. Người bên ngoài vẫn đứng đó.
Bà không quyết định được, liền đi vào phòng.
Gió bấc ban đêm giống như những mũi dao sắc bén, thổi lên mặt người đến phát đau, gương mặt Trần Thanh Lan đỏ ửng lên.
Nhưng vẫn không nhúc nhích chút nào.
Hàn Duy Thái cũng chưa thể ngủ được, lật qua lật lại vẫn không thể ngủ nổi.
Lúc hai giờ, trời đã bắt đầu lạnh hơn.
Đây là cơn rét lạnh đầu tiên từ lúc vào đông, gió lạnh thổi tát vào mặt, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi mà cả người đã muốn cóng.
Nghe thấy tiếng gió lạnh thổi bên ngoài, Hàn Duy Thái thấp giọng mắng một tiếng, không biết là mắng trời lạnh thổi tới không đúng thời điểm, hay là mắng Trần Thanh Lan, cũng có thể là đang mắng chính mình không kiên định.
Anh cầm một chiếc áo bông dày đi xuống lầu, mở cửa phòng, vứt chiếc áo ra ngoài, "Muốn chết thì đi chỗ khác, đừng chết cóng trước cửa nhà tôi, bẩn nhà của tôi!"
Cơ thể Trần Thanh Lan đã bị đông cứng rồi, cô mặc kệ Hàn Duy Thái có còn giận hay không, xông lên ôm lấy anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Cơ thể Hàn Duy Thái cứng đờ, thậm chí quên mất phải phản ứng, anh đang cố giả vờ không quan tâm đến người phụ nữ này, nhưng sự thật là, anh không có chút sức đề kháng nào với cô, chỉ cần cô chủ động, anh liền sẽ nộp vũ khí đầu hàng.
"Cảm ơn anh." Trần Thanh Lan áp mặt vào trong lồng ngực anh.
Trần Thanh Lan đem những chuyện mà Nghiêm Cẩn đã nói với cô, nói cho Hàn Duy Thái nghe.
"Cho nên, em đến để báo ơn?"
Hàn Duy Thái nhấc cầm cô lên để cô đối diện với anh, "Vậy em muốn báo đáp thế nào đây?"
Trái tim của Trần Thanh Lan thắt lại, anh vẫn là anh, cho dù đã từng giúp đỡ cô, cũng sẽ không tôn trọng cô.
Cô gượng cười vui vẻ, chủ động cởi cúc áo của chính mình, "Chỉ cần anh thích, tôi thế nào cũng được."
Hàn Duy Thái cắn răng nghiến lợi, người phụ nữ này chắc chắn là đến để cố tình chọc tức anh mà.
Anh có thể vì quen biết cô mà chết sớm không?
Cho dù không chết sớm, cũng giảm thọ vài năm.
Anh dùng sức hô hấp, hít thở, mới bình tĩnh được một chút, cố làm ra vẻ ung dung, cài hết cúc áo trên áo cô, "Nếu như em đến để chủ động hiến thân, vậy thì bây giờ có thể đi rồi, tôi đã không còn hứng thú với em nữa..."
Nhìn bộ dạng ẩn nhẫn của Hàn Duy Thái, trái tim Trần Thanh Lan khẽ rung động, ôm lấy eo anh không buông, "Không phải vậy, tôi thích anh."
Lúc này, cô lại có chút, không phân biệt rõ câu này là thật lòng, hay là thủ đoạn để bắt được anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]