Sau khi có được địa chỉ, Trần Thanh Lan nôn nóng muốn đi cứu Trương Diễm.
Nhưng mà người đang ở trước mặt đây, cô cũng không dám thả lỏng, cô nói rất nhẹ nhàng.
Nếu bắt cô phải giết người, cô thật sự làm không được.
Mặc dù trong lòng vô cùng rối bời, nhưng trên mặt, lại giả vờ cực kì bình tĩnh.
Cô đưa mảnh vỡ thuỷ tinh trong tay về phía trước, "Không lừa tao chứ?"
"Không có... không có..." Bây giờ anh ta không dám, cơn đau ở cổ lấn át lý trí.
Bất kỳ ai đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, đều không cách nào bình tĩnh duy trì được sự tỉnh táo.
Là người đều sợ chết, chết đi thì thật sự không còn gì cả.
Trong lòng Trần Thanh Lan đã có quyết định, vẻ mặt biến sắc, lạnh lùng nói, "Mày tưởng rằng mày nói rồi, tao sẽ bỏ qua cho một kẻ cố ý muốn vô lễ với tao sao?"
Người đàn ông mở to mắt, giọng run rẩy, "Cô định lật lọng sao?"
Nhưng Trần Thanh Lan không trả lời lại anh ta, thay vào đó vung mảnh thuỷ tinh trong tay lên, cứa rách da người đàn ông kia, máu chảy ra ngay lập tức.
Người đàn ông ôm chặt cổ rú lên vì sợ hãi.
Trần Thanh Lan nhân cơ hội chạy ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Cô không hề có ý định thật sự giết anh ta, chỉ là cắt rách da trên cổ anh ta mà thôi.
Chỉ đổ chút máu. Chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Cô làm như vậy, chỉ để tranh thủ cơ hội chạy thoát.
Nơi đây hẻo lánh, cô chạy rất lâu, cũng không bắt gặp một chiếc xe nào, điện thoại lại không mang theo.
Trong lòng lo lắng muốn chết, chỉ có thể tiếp tục chạy theo con đường này, hi vọng có thể sớm gặp được một chiếc xe chạy ngang qua.
Cô thở hổn hển, nhưng không dám dừng lại.
Đường nhựa không quá rộng, có một chiếc ô tô màu đen sang trọng đang từ xa chạy tới.
Cô dường như vừa tìm thấy cứu tinh, vẫy tay dữ dội, măc kệ rằng đó là xe riêng.
Nơi này quá hẹp, một chiếc xe đi qua cũng không mấy dễ dàng, cô phải nhanh trở lại cứu Trương Diễm.
Tài xế chiếc xe riêng đó đã nhìn thấy người phụ nữ đang vẫy tay trước mặt, nhưng không hề muốn dừng xe lại.
Còn thầm mắng một tiếng, đồ thần kinh.
Nhìn thấy chiếc xe sắp chạy ngang qua mình, Trần Thanh Lan liều mạng chạy tới.
Chắn trước ô tô.
Cô rất cần trở lại thành phố.
Đầu xe đột ngột bị chặn lại, khiến tài xế mất cảnh giác, thắng xe được đạp ở mức thấp nhất, bánh xe ma sát dữ dội với mặt đường, phát ra âm thanh chói tai, xen lẫn với tiếng nổ của da cháy.
Người đàn ông ngồi sau bị cụng đầu do xe phanh gấp, vẻ mặt u ám.
"Lái xe kiểu gì vậy, muốn chết sao?"
Tài xế còn đang sốc, lại bị Lương Tử Bạc quát mắng, doạ đến hồn vía lên mây.
"Là... là đột nhiên có người xông ra phía trước..."
Lương Tử Bạc ngẩng đầu thông qua kính chắn gió nhìn thấy người đang đứng trước xe, sắc mặt ngày càng tệ.
Xe của anh ta mà cũng dám chặn?
Nóng lòng không muốn sống nữa sao?
Trần Thanh Lan thấy xe đã dừng lại, vội vàng chạy tới xin lỗi, "Thật sự rất xin lỗi, tôi không hề cố ý, nơi này quá hẻo lánh, tôi chỉ muốn quá giang xe của các người, trở về thành phố."
Lúc này tài xế cũng đã hoàn hồn lại, không tiếc lời chửi bới, "Cô muốn chết hả? Cũng không biết nhìn xem đây là xe của ai mà dám chặn lại?"
"Xin lỗi, tôi thật sự rất gấp." Lúc này Trần Thanh Lan cũng nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau xe, anh ta đồng thời cũng đang quan sát cô.
"Tôi cũng là bất đắc dĩ, chỉ muốn quá giang xe của ngài một chút thôi."
Trần Thanh Lan tiếp tục giải thích lí do cô chặn xe của anh ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]