Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Hoàng vội vàng nói: "Không phải là em ngắm trúng một bãi đất ở bên một con suối sao? Em nhờ anh rể giúp em để giữ thể diện, cũng chỉ cần một câu nói..."

Nháy mắt, sắc mặt Trần Thanh Vi liền thay đổi, ngày hôm qua Trần Thanh Hoàng cũng đã nói qua với cô ta chuyện này nhưng cô ta từ chối.

Không ngờ hôm nay nó lại nói lại...

Cô ta thậm chí không biết phải giải thích với Hàn Duy Thái như thế nào, chỉ có thể quát Trần Thanh Hoàng: "Em muốn làm gì, thì phải dựa vào khả năng của chính mình..."

Trần Thanh Hoàng cũng không phải dạng vừa, vừa nghe cô ta nói thế thì sầm mặt: "Chị còn chưa gả vào nhà họ Hàn mà đã ra cái phong
thái của mợ cả rồi, đừng quên rằng vì sao chị có được ngày hôm nay, nếu như không phải Thanh..."

"Trần Thanh Hoàng!" Trần Thanh Vi vội vàng cắt ngang lời nói không suy nghĩ của Trần Thanh Hoàng, cô ta giữ chặt lấy Trần Thanh Hoàng, trừng mắt nhìn cậu ta: "Chị xem em là em chị, nên vẫn luôn nuông chiều, yêu thương em.Hôm nay là sinh nhật của chị, em định làm loạn đến mức khiến chị mất hết mặt mũi sao?"

Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Trần Thanh Vi, cậu ta cũng ý thức được việc mình thiếu chút nữa là nói sai rồi.

Cậu ta có chút ngượng ngùng nhưng không nhận sai, vẫn mạnh miệng nói: "Chị nói chị đau lòng cho em thì tai sao không giúp em? Cũng không phải là em đòi tiền, chỉ là muốn nhờ giữ giúp cho em mảnh đất ấy."

Hàn Duy Thái kéo cổ áo, anh đã đoán trước đuợc rằng nếu kết hôn với Trần Thanh Vi, những việc như thế sau này sẽ thường xuyên tiếp diễn.

Anh thở ra một hơi, vỗ bả vai Trần Thanh Vi, không rõ ý tứ là gì, nhưng trông anh rất mất hứng thú.

"Duy Thái..."

"Hôm nay anh còn có việc."

Trần Thanh Vi sao có thể vui cho được, lúc Hàn Duy Thái đến có biết bao người hâm mộ cô ta.

Mới vừa nãy náo loạn như thế một lúc, bánh ngọt cũng không ăn liền bỏ đi thì người khác sẽ nghĩ cô ta như thế nào?

Trần Thanh Vi kéo lấy tay Hàn Duy Thái không muốn buông.

Hàn Duy Thái nhíu mày, các nếp nhăn xếp chồng lên nhau: "Vi Vi, từ trước đến giờ em cũng không phải là người cố tình gây sự đúng không?"

Trần Thanh Vi giật giật môi, cô ta cũng muốn tỏ ra đoan trang hào phóng, nhưng hôm nay là sinh nhật cô ta.

Hơn nữa chính bản thân cô ta cũng muốn giữ anh lại, cô ta cố tình gây sự đấy, có sao không?

"Anh là chồng chưa cưới của em, em là vợ tương lai của anh, sinh nhật của em, mong anh có thể ở lại, như thế là sai sao?"

Mắt Trần Thanh Vi bắt đầu long lanh một tầng hơi nước.

Cuối cùng Hàn Duy Thái hỏi: "Em chắc chắn muốn anh ở lại?"

Trần Thanh Vi do dự một giây rồi gật đầu, cô ta biết là do cô ta cưỡng ép anh, anh mới ở lại nên chắc chắc anh sẽ không cảm thấy
vui vẻ.

Cô ta nghĩ, chờ đến khi bữa tiệc tới kết thúc thì sẽ dỗ dành anh thật tốt.

Vì để tránh cho Trần Thanh Hoàng nhắc lại vấn đề kia, Trần Thanh Vi bảo Lưu Ngọc Tuyết dẫn cậu ta đi chỗ khác.

Hàn Duy Thái ở lại, thế nhưng suốt thời gian bữa tiệc diễn ra chả nói một câu, bộ dạng đúng kiểu làm cho có lệ, Trần Thanh Vi cũng không dám có yêu cầu gì.

Bữa tiệc kết thúc, có người đến lôi kéo làm quen, Hàn Duy Thái không chừa cho chút mặt mũi nào, người thứ nhất liền bỏ đi.

Trần Thanh Vi muốn tiễn anh, nhưng anh bảo cô ta đi lại tiếp khách đi, rồi lên xe lái rời đi.

Để Trần Thanh Vi xấu hổ đứng ở đó.

Lưu Ngọc Tuyết cũng nhìn ra hôm nay Hàn Duy Thái không có vui vẻ nên liền hỏi con gái sao lại thế này.

Trần Thanh Vi liền lập tức phát hoả: "Đây còn không phải ơn huệ do con trai mẹ tặng sao, thành sự thì không có, bại sự thì có thừa!"

Sắc mặt Lưu Ngọc Tuyết trầm xuống, tuy rằng bà ta đau lòng cho con gái nhưng càng để ý đến con trai mình hơn.

"Con nói chuyện kiểu gì đấy, nó là em trai con!"

"Nếu như được lựa chọn, con không muốn nó làm em trai con! Không có bản lĩnh còn muốn làm việc lớn, còn không nhìn lại mình xem được vài cân mấy lạng."

Trần Thanh Vi thở hổn hà hổn hển.

"Nếu như không phải tại nó thì làm sao Duy Thái lại tức giận chứ."

"Trần Thanh Vi chị còn đổ thừa cho tôi!"

Trần Thanh Hoàng từ trên lầu đi xuống nghe được lời Trần Thanh Vi nói, cơn tức liền bốc lên, cậu ta chỉ tay vào Trần Thanh Vi: "Chị có tin tôi đem cái thân phận giả mạo của chị nói cho Hàn Duy Thái biết không!? Chị cho rằng chị có bản lĩnh gì? Còn không phải là nhờ đánh bại được người phụ nữ xúi quẩy Trần Thanh Lan kia mới có được ngày hôm nay sao, còn ở đó mà chê trách tôi..."

"Cái đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì đấy!" Lưu Ngọc Tuyết đánh Trần Thanh Hoàng vài cái, "Sau này không được nói như thế nữa, nếu
như bị người ta nghe được là chúng ta đi đời hết!"

"Mẹ nhìn đi, lúc Duy Thái ở đây nó chỉ thiếu điều muốn nói toạc ra hết, nó như thế này đều là do các người dạy dỗ đó!"

Trần Thanh Vi nói xong liền vung tay chạy lên lầu.

Lưu Ngọc Tuyết lôi kéo con trai: "Đừng tìm chị con chọc tức, nó đã phải thận trọng với nhà họ Hàn còn không phải vì chúng ta à, nếu như
không có chị con, con nghĩ nhà chúng ta sẽ có gì? Liệu có được hôm nay không?"

"Nhưng con đã nhắm trúng khu đất kia, con nói cho mẹ biết, chỗ đó chắc chắn có thể kiếm tiền..."

"Đó là bãi gì?"

Sắc mặt Trần Thanh Hoàng ngưng đọng lại: "Có nói mẹ cũng không hiểu, con sẽ tự mình nghĩ cách, đúng là không nhờ ai được, phải dựa vào chính sức mình."

Nói xong Trần Thanh Hoàng định đi ra khỏi nhà.

Trên lầu, Trần Thanh Vi ngồi trên giường khóc.

Lưu Ngọc Tuyết đến an ủi con gái: "Ây, Thanh Vi cũng không phải do nó cố ý mà, con đừng tức giận."

"Sao con có thể không tức giận cơ chứ, Hàn Duy Thái anh ấy vốn đã không thích con, nay Thanh Hoàng còn hay gây chuyện, bây giờ Trần Thanh Lan ra tù, nếu như bị anh ấy phát hiện..."

Lưu Ngọc Tuyết ôm lấy cánh tay của con gái: "Làm sao con biết nó ra tù?"

"Con gặp nó ở một cửa hàng trang sức, nó là nhân viên bán hàng..."

"Cửa hàng nào?"

Trần Thanh Vi suy nghĩ một chút rồi nói: "Cửa hàng trang sức LAN, mẹ làm sao vậy?"

"Bây giờ nó ra tù, tuy nói rằng không có chút nào quan hệ với nhà họ Hàn nhưng chúng ta cũng không thể không đề phòng, phải đưa nó ra khỏi thành phố mới được", Lưu Ngọc Tuyết sắc mặt âm độc, "Không ngờ rằng mạng nó cũng cứng thật, còn có thể ra tù."

"Mẹ." Trần Thanh Vi bắt lấy tay Lưu Ngọc Tuyết, cô ta biết rõ đây không phải chuyện nhỏ, nếu để Hàn Duy Thái biết rõ ngọn nguồn sự việc năm đó thì khẳng định rằng anh sẽ vứt bỏ cô ta không một chút do dự.

Nghĩ đến thôi cô ta đã sợ hãi, gắt gao túm lấy tay Lưu Ngọc Tuyết: "Me, mẹ nhất định phải khiến cho nó không thể xuất hiện trước mặt Hàn Duy Thái."

Sắc mặt Lưu Ngọc Tuyết lạnh lùng, không cần con gái nói bà ta cũng sẽ làm như vậy.

"Cho dù không thể khiến nó ra khỏi thành phố thì mẹ cũng sẽ làm cho thanh danh của nó bị hủy hoại, cho dù một ngày có bị phát hiện ra
sự thật, nó cũng không bước chân được vào nhà họ Hàn, nó sẽ không có được quyền thế của nhà họ Hàn để đối phó với chúng ta."

Nhà họ Hàn để ý sự trong sạch bao nhiêu, điểm ấy bà ta nắm rất rõ.

Trần Thanh Vi nắm lấy tay Lưu Ngọc Tuyết không buông: "Mẹ nhất định không được để Hàn Duy Thái biết sự thật, con yêu anh ấy, nhất định phải gả cho anh ấy."

"Sẽ không, sẽ không, nó sẽ không biết sự thật đâu." Lưu Ngọc Tuyết vỗ vào tay an ủi con gái.

"Mẹ nhất định sẽ khiến cho nó không có cơ hội ngóc đầu."

Lưu Ngọc Tuyết híp mắt, trong ánh mắt đều là cay độc.

Hàn Duy Thái vô thức lái xe đến biệt thự, đến lúc dừng anh cũng không xuống, châm một điếu thuốc, bên trong biệt thự còn sáng đèn,
chắc hẳn người phụ nữ kia đang ở trong.

Anh bấm số của cô.

Trần Thanh Lan đang cho Niệm Ân tắm rửa, thấy điện thoại reng, thần kinh của cô căng thẳng, do dự một lúc mới trả lời.

"Đang ở nhà?"

"Vâng, đêm nay anh có trở về không?" Trần Thanh Lan cẩn thận hỏi.

"Cô có muốn tôi trở về không?"

Hàn Duy Thái rít một ngụm thuốc thật sâu.

Nếu không có Niệm Ân, có lẽ cô chỉ hỏi cho có lệ thôi.

Dường như sự trầm mặc chính là đáp án, Hàn Duy Thái cong khóe môi, tán tỉnh với cô trong điện thoại: "Sợ tôi đến vậy? Tôi ăn cô à?"

"Tôi không sợ anh, chỉ là không muốn chọc anh tức giận." Lời này đúng là Trần Thanh Lan không nói dối.

Anh tức giận sẽ trở nên rất đáng sợ, cô không muốn vì chính mình mà những người bên cạnh bị tổn thương.

Biểu tình và giọng của Hàn Duy Thái trông như đang rất hứng thú: "Tức giận với cô còn không phải là vì để ý cô à?"

Trần Thanh Lan trợn mắt, không biết trả lời thế nào.

"Hôm nay tôi không về, tự giác ngủ sớm một chút đi."

Hàn Duy Thái vứt tàn thuốc, khởi động xe rời đi.

Trần Thanh Lan nghe được âm thanh, chạy đến trước cửa liền thấy chiếc xe đang rời đi.

Sắc mặt của cô nhất thời trở nên phức tạp.

Không rõ ý tứ của Hàn Duy Thái là gì.

"Chị ơi."

Ở với Trần Thanh Lan nửa ngày, Niệm Ân đã không còn bài xích cô nữa.

Trần Thanh Lan thấy xe rời đi rồi mới quay người vào phòng tắm, tiếp tục tắm rửa cho Niệm Ân.

Hàn Duy Thái không quay về khách sạn mà gọi Nghiêm Cẩn cùng đi uống rượu.

Trong phòng lờ mờ có hai người đàn ông cao lớn.

Nghiêm Cẩn rót rượu cho Hàn Duy Thái, ra vẻ vô tình nói: " Lúc này không phải là nên bồi cô Vi sao, sao lại rảnh rủ tôi cùng đi uống rượu thế này?"

Lông mày Hàn Duy Thái giật giật, môi cong lên: "Có gì thì nói thẳng ra, đừng có thăm dò ý tứ như thế."

Nghiêm Cẩn cười: "Cũng không có gì, lúc mới tới tôi có thấy cậu Trần đang ở trong phòng ăn chơi lêu lổng với một đám chẳng ra gì."

Hàn Duy Thái hừ lạnh một tiếng.

Là khinh thường, phiền chán!

Anh để người mình ngã xuống ghế sofa, mơ hồ không rõ hỏi: "Cậu không phải bị quỷ ám đấy chứ?"

Nghiêm Cẩn lập tức hiểu Hàn Duy Thái đang ám chỉ gì, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu có để ý không? Cô Lan với cô Vi nếu nhìn kĩ sẽ thấy có một hai chỗ giống nhau đó."

Dừng một chút, Nghiêm Cẩn tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy cậu để cô Lan ở lại bên cạnh cũng chỉ vì bề ngoài cô ấy có vài phần giống cô Vi
mà thôi."

Nghe Nghiêm Cẩn nói, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng là có mấy phần giống nhau.

Nhưng mà gương mặt của Thanh Lan tinh ranh hơn một chút, lại hơi gầy.

Tính cách thì anh không rõ lắm, nhìn có vẻ như ngoan hiền thật ra lại vô cùng quật cường.

Nếu như không nắm được điểm yếu của cô mà muốn cô nghe lời, đúng thật là có hơi khó.

Trần Thanh Vi cũng đẹp, cũng biết làm nũng, rất giống hồi nhỏ thế nhưng anh lại không tìm được cảm giác này ở trên người cô ta.

Hàn Duy Thái lắc đầu: "Hai người họ không cùng một loại người, không thể so sánh là giống nhau được."

Ngược lại, Thanh Lan giống như là một người phụ nữ có những câu chuyện cũ có thể khơi gợi trí tò mò của anh.

Nghiêm Cẩn tiếp tục rót rượu cho Hàn Duy Thái, cũng rót cho mình một ly đầy, một hai uống cạn, người ta nói uống rượu xong là có
thể giả vờ rất can đảm, nếu như bình thường, Nghiêm Cẩn tuyệt đối không dám nói.

"Ông chủ, cậu thích cô Vi, hay vẫn thích cô Lan?"


























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.