Tay cô nắm chặt mền, vết thương trên mu bàn tay nứt ra và ứa máu nhưng cô lại không phát hiện, chỉ trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng rơi lệ.
Từng giọt từng giọt xẹt qua sống mũi, lướt qua khoé mắt rồi rơi vào trong gối, mờ nhạt biến mất rồi không thấy gì nữa, chỉ có thể nhìn thấy vết mờ nhàn nhạt.
Có lẽ là cô quá mệt mỏi, cũng không biết Hàn Duy Thái và Trần Thanh Vi kết thúc cuộc gọi khi nào.
Buổi sáng tỉnh lại trong phòng chỉ còn một mình cô.
Vắng vẻ nhưng Trần Thanh Lan lại cảm thấy tự do.
Mỗi lần ở cùng với Hàn Duy Thái, bầu không khí xung quanh cô đều rất ngột ngạt.
Cô lấy khăn tắm quấn quanh người rồi đi xuống giường, chân vừa chạm vào đất thì mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống, may là cô nhanh tay vịn vào tủ đầu giường.
Cũng vì thế cho nên cô mới nhìn rõ vết thương trên mu bàn tay lại trở nên nghiêm trọng.
Hôm qua lúc ở trong phòng tắm, vết thương của cô bị dính nước, buổi tối lại không bôi thuốc.
Cô chậm lại, đứng thẳng lên muốn đi tìm thuốc thì mới nhớ ra thuốc mình mua vẫn chưa cầm về, còn để ở tiệm trang sức.
Cô chỉ có thể rửa mặt trước, sau đó đến tiệm trang sức, lấy thuốc bôi.
Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, cô phát hiện quần áo của mình không mặc được nữa, ở đây cũng không có quần áo cô có thể mặc.
Trong lúc cô đang không biết làm thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-cot-ghi-tam/2468764/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.