Chương trước
Chương sau
Nghe thấy Hàn Duy Thái gọi mình, Trần Thanh Lan rửa nốt bát đĩa trong tay rồi đặt lên kệ để bát đĩa, lau khô tay, bước ra khỏi bếp.

Hàn Duy Thái cầm tập tài liệu đi về phía phòng làm việc, Trần Thanh Lan lặng lẽ theo sau anh.

Hàn Duy Thái ngồi xuống bàn làm việc, soạn thảo hợp đồng trong vòng vài phút.

Số cổ phiếu công ty mà Nghiêm Cẩn đem tới cũng được chia đôi.

Anh đẩy bản hợp đồng mình vừa soạn thảo cùng một nửa số cổ phần đưa cho Trần Thanh Lan: "Xem đi."

Trần Thanh Lan cầm lên, nội dung trong bản hợp đồng cũng không nhiều lắm, chỉ có bốn điều.

Một, trong thời gian còn quan hệ với anh, cô không được quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào khác.

Thứ hai, các giao dịch cùng mối quan hệ giữa họ không được tiết lộ.

Thứ ba, lúc anh cần, cô phải thực hiện nghĩa vụ tình nhân của mình, không được có bất kỳ lý do gì để từ chối.

Thứ tư, cô phải sống ở nơi mà anh cung cấp.

Chỉ cần cô ký, cô có thể nhận được một nửa số cổ phần và nhận một nửa còn lại khi hợp đồng kết thúc.

Sau một hồi do dự, cô liền đưa ra quyết định: "Tôi đồng ý."

Cô cầm lấy bút, viết chữ Trần ở chỗ chữ ký, sau đó viết tên mình là Thanh Lan.

Nếu Hàn Duy Thái phát hiện ra thân phận của cô, chuyện cổ phần chắc chắn sẽ đổ bể.

Hàn Duy Thái cầm hợp đồng mà Trần Thanh Lan vừa ký cất vào trong ngăn kéo mà không thèm liếc mắt một cái: "Về sau cô sẽ sống ở đây."

Nói xong, anh ném một cái chìa khoá lên bàn: "Không được về muộn sau chín giờ tối."

Cô gật đầu, cầm lấy chìa khoá.

"Tôi đến công ty, cô có muốn ra ngoài không?"

"Tôi không." Trần Thanh Lan theo Hàn Duy Thái ra khỏi phòng làm việc.

Cô không phải là không muốn ra ngoài, mà chỉ là không muốn ở cùng một chỗ với Hàn Duy Thái.

Hàn Duy Thái trong nháy mắt liền nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng không vạch trần.

Sau khi Hàn Duy Thái rời đi, Trần Thanh Lan liền nhận được điện thoại của Quý Phong nói rằng muốn đưa cô đi nhận công việc mới.

Cô không muốn cho Quý Phong biết mình đang ở đây.

Vì vậy liền hẹn gặp mặt ở một quán cà phê.

Nơi đây hẻo lánh nên cô chỉ có thể đi bộ đến chỗ có ô tô, đợi taxi.

Cũng may là cô không cần đợi lâu, nhanh chóng đã gọi được taxi.

Ba mươi phút sau, xe dừng trước cửa quán cà phê, cô trả tiền rồi xuống xe.

Quý Phong vừa đến quán cà phê, thấy cô bước vào liền giúp cô gọi một ly sữa ấm.

Không có đề cập về những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Như thể không có gì xảy ra.

Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường.

Trần Thanh Lan uống hết nửa ly sữa, Quý Phong mới nói chi tiết về công việc mới của cô.

Đó là một công việc ở cửa hàng trang sức.

Tuy rằng không phải công ty lớn, nhưng công việc này ít nhất cũng đáng tin hơn làm trong quán bar, hơn nữa khách hàng đa số là khách nữ.

Trần Thanh không kén chọn, mà cô cũng không đủ tư cách để kén chọn.

Sau khi Trần Thanh Lan đồng ý, Quý Phong đưa cô đến nơi làm việc.

Vị trí ngay trung tâm thành phố, trong khu mua sắm lớn sầm uất nhất.

Quý Phong đã sắp đặt xong xuôi, khi họ đến, chủ cửa hàng trang sức đang ở đó, là một người phụ nữ rất trẻ.

Nhìn Quý Phong và Trần Thanh Lan đến, đầu tiên cô ấy nhìn Trần Thanh Lan đánh giá, sau đó mới nhìn Quý Phong hỏi: "Đây là Trần Thanh Lan mà cậu nói sao?"

Quý Phong gật đầu: "Sau này, mong cậu giúp đỡ cô ấy một chút."

Tần Tố Tố cười nói: "Đừng lo lắng, giao cô ấy cho mình, mặt mũi của ai mình không quan tâm, còn cậu mình nhất định sẽ cho."

Sau đó cô ấy gọi cửa hàng trưởng đến: "Đưa cô ấy đi làm quen với môi trường xung quanh, rồi dạy cô ấy trở thành một nhân viên bán trang sức."

Trần Thanh Lan đi theo cửa hàng trưởng học tập.

Mắt Quý Phong nhìn theo Trần Thanh Lan.

Tần Tố Tố vỗ vỗ vai anh, mơ hồ hỏi: "Này, bạn gái của cậu sao?"

Quý Phong gật đầu: "Cô ấy chưa từng làm công việc buôn bán, nên đừng quá khắt khe với cô ấy."

"Rồi rồi, nếu cậu đau lòng như vậy thì để cô ấy ở nhà đi, còn muốn đưa cô ấy đi làm làm gì."

Quý Phong cũng muốn nuôi cô, nhưng cô không muốn.

Sắc mặt anh bất giác trầm xuống.

Tần Tố Tố nhìn thấy sắc mặc của Quý Phong không vui, liền đổi chủ đề: "Cậu không phải còn đi làm sao, đi nhanh đi, còn người thì cứ yên tâm để ở chỗ mình."

Quý Phong vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, sợ cô không thích ứng được với môi trường ở đây, Tần Tố Tố đẩy anh: "Muốn tình chàng ý thiếp thì về nhà mà làm, đừng ở chỗ này thể hiện, thật chướng mắt."

Quý Phong liếc nhìn Tần Tố Tố, trước khi rời đi còn liên tục dặn dò phải chăm sóc cho Trần Thanh Lan thật tốt.

Ngay khi Quý Phong rời đi, Tần Tố Tố liền đi về phía Trần Thanh Lan.

Khẽ hỏi: "Có thích ứng được không?"

"Tôi rất nhanh liền có thể làm quen rồi." Trần Thanh Lan cảm thấy chỉ cần cô làm việc chăm chỉ, cô nhất định có thể làm tốt.

Tần Tố Tố nhìn cửa hàng trưởng một cái ra hiêu để cô ấy đi trước.

Nụ cười trên mặt Tần Tố Tố chậm rãi mờ nhạt: "Cô là bạn gái của Quý Phong?"

"Không phải."

Tần Tố Tố không đáp lại được, Quý Phong nói phải, cô ấy lại nói không, thật đúng là thú vị.

Cô khẽ nhướng mày, lẽ nào là Quý Phong tự mình đơn phương tình nguyện.

Mà cô gái này căn bản là không thích Quý Phong?

Nghĩ đến đây, sắc mặt cô tốt hơn một chút, vỗ vai Trần Thanh Lan: "Tôi sẽ giúp đỡ cô."

Tần Tố Tố và Quý Phong là bạn học, từ khi còn đi học cô đã thích Quý Phong, nhưng Quý Phong lại không thích cô.

Sau đó, mẹ cô mắc bệnh tiểu đường, không còn cách nào khác cô phải bán đứng chính mình.

Vận số không nói là tốt, cũng không tính là xấu.

Ngay đêm đầu tiên, cô bị một người đàn ông hơn cô 40 tuổi chiếm đoạt, người đàn ông đó rất thích cô.

Từ đó luôn bao nuôi cô.

Cô thì luôn phải hầu hạ người đàn ông đó.

Hai năm trước, người đàn ông đó chết trên giường của cô, ông ta quá già để thể hiện sự cường tráng trước mặt người phụ nữ mình thích, do uống quá nhiều thuốc nên đột ngột qua đời.

Những người có quan hệ với cô đều biết danh tiếng của cô không được tốt.

Cửa hàng trang sức này cũng là người đàn ông kia tặng cho cô trước khi chết.

Trần Thanh Lan dành cả buổi sáng để học.

Cô thích nghi rất nhanh.

Buổi chiều cô chính thức làm công việc của mình, Tần Tố Tố để cửa hàng trưởng dẫn cô đi.

Đôi khi con người rất đen đủi, có những chuyện muốn tránh cũng không được.

Trần Thanh Lan tạm thời không muốn tiếp xúc nhiều với nhà họ Trần, nhưng lại vô tình gặp phải Trần Thanh Vi.

Lý Di Vân cùng Trần Thanh Vi đến cửa hàng, cửa hàng trưởng tiếp đón, kêu cô qua học hỏi.

Cô liền chạm mặt Trần Thanh Vi.

Trần Thanh Vi có chút kinh ngạc đi qua, làm bộ như không quen.

Cô ta không muốn Lý Di Vân biết nhà họ Trần còn có sự tồn tại này.

Trần Thanh Lan nghĩ đến việc gặp lại người nhà họ Trần có thể sẽ khiến cô mất kiểm soát, nhưng mà không phải.

Cô bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Cô đóng vai một người bán hàng, giải thích cho họ về chất liệu trang sức mà họ chọn cùng khả năng giá cả tăng lên trong tương lai.

Trần Thanh Vi cố ý làm khó Trần Thanh Lan, bước tới quầy chỉ vào dãy nhẫn bên trong: "Lấy ra để tôi thử."

Trần Thanh Lan mở cửa quầy bên trong, lấy ra toàn bộ một dãy nhẫn, đặt lên bàn: "Cô muốn thử cái nào?"

"Đều thử tất." Trần Thanh Vi duỗi bàn tay ngọc của mình ra trước mặt Trần Thanh Lan.

Cửa hàng trưởng cảm thấy không ổn lắm, liền đi lên muốn thay Trần Thanh Lan: "Cô ấy mới đến đây làm, còn không hiểu lắm, cô thích cái nào, tôi sẽ giúp cô thử."

Vì ngại Lý Di Vân còn ở đây, Trần Thanh Vi không dám quá ác ý, ngẩng mặt lên cười: "Tôi thích người này phục vụ mình."

Trần Thanh Lan dùng ánh mắt trấn an cửa hàng trưởng, nói rằng không sao cả, cô có thể giải quyết.

Mặc kệ Trần Thanh Vi cố ý làm khó dễ, cô vẫn kiên nhẫn đeo cho cô ta.

Sau khi đeo xong, Trần Thanh Vi mỉm cười nhìn Trần Thanh Lan: "Những cái này tôi lại không thích rồi."

Sự khiêu khích trong nụ cười của Trần Thanh Vi chỉ hai người mới thấy được.

Trần Thanh Lan không quan tâm, cất tất cả nhẫn vào trong tủ kính.

Nhìn thấy vẻ mặt Trần Thanh Lan không hề thay đổi, không có chút tức giận, như thể dùng tay đánh vào bông khiến cô không chút thương tích.

Cô ta lạnh mặt nói: "Phục vụ ở đây tệ quá, khách vào lâu như vậy mà không rót cho khách một ly nước sao?"

Trần Thanh Lan biết cô ta cố ý, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn: "Vậy thì cô uống gì đây?"

"Tùy ý đi."

Trần Thanh Lan rót cho cô ta một cốc nước trắng.

Khi đưa qua, Trần Thanh Vi không nhận: "Tôi muốn cà phê."

Cửa hàng trưởng đứng bên cạnh có chút không thuận mắt, vừa mới nói tùy ý, giờ lại đòi cà phê, không phải là cố ý làm khó dễ người khác sao?

Cửa hàng trưởng muốn đi lên nói vài câu, nhưng bị Trần Thanh Lan ngăn lại, cô mỉm cười nói: "Tôi không sao, không có chuyện gì đâu."

Trần Thanh Lan đem cà phê mình mới pha cho Trần Thanh Vi, lần này cô ta không đòi thứ khác nữa, đưa tay ra cầm lấy, lúc Trần Thanh Lan định rút tay về, tay cô ta buông lỏng ra, một tách cà phê vừa mới pha còn rất nóng, tất cả đều đổ vào tay Trần Thanh Lan...





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.