Tiếng tông cửa bén nhọn dồn dập, chớp mắt người trong lồng ngực giật mình hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã lại nhíu mày vùi thật sâu vào lòng bàn tay.
Hai người cách nhau càng gần hơn.
Gần đến mức Giang Lê có thể nhìn thấy một vết đỏ thắm bên gáy Hề Trì rõ ràng.
Không lớn, chỉ một vết nhỏ tròn trịa.
Hắn vô thức dùng bụng ngón tay lướt qua, mới phát hiện đó không phải là vết máu.
Là một nốt ruồi, nốt ruồi son nho nhỏ -- mang theo màu sắc bản thể của Nhược Mộc.
Thời kỳ sinh trưởng, yêu tộc mang theo một vài đặc thù bản thể cũng chẳng phải điều gì hiếm thấy, không phải vết thương, Giang Lê yên tâm hẳn.
Khớp ngón tay của hắn hơi cuộn lại, thu tay về.
Phía sau yên tĩnh vắng vẻ, sau tiếng tông cửa vào thì chẳng có nửa tiếng người, cũng không có ai tới gần.
Giang Lê đợi không thấy người tới, bèn hơi quay đầu lại, nhìn về phía đám người đang đóng đinh ở cửa.
"Đứng đó hóng mát à?"
Trong đầu Tang Du giống như có cơn lốc cuốn qua.
Cậu ta mù sao rồi sao?
Cậu ta vừa mới nhìn thấy cái gì?
So với Tang Du thì hội học sinh hai viện càng như bị thiên lôi đánh xuống.
Lúc tin đồn "một đoạn tình cảm" bay đầy trời, bọn họ còn chẳng thèm tin lấy một dấu chấm câu, cũng chính bởi vì biết chẳng có gì cả, nên mới dám nói "người trong nhà", "ôm đi", "phút mốt là mang người về trả cậu" gì đó.
Nhưng bây giờ, nhìn hai người gần như đã ôm chầm lấy nhau -- diễn đàn vẫn còn dè dặt, giữ kẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-biet-giong-loai-lam-sao-yeu-duong/3443612/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.