Hơi ấm ấy cũng chẳng nồng đậm, so với mặt trời chiếu xuống, nó lại giống ánh sáng mỏng manh lọt qua tán lá, kẽ tay hơn, không nặng, mà uốn quanh tựa như lụa là.
Rất xa lạ, cũng rất...... thoải mái.
Tang Du xoay đầu nhìn về phía Hề Trì theo tầm mắt của Giang Lê, rồi lại theo tầm mắt của Hề Trì, một lần nữa nhìn qua Giang Lê: "?"
"Lần trước cậu không thừa nhận, lần này bị tớ bắt được rồi nhé, có phải cậu đang nhìn Giang......"
Người bên cạnh đã nằm bò ra bàn lần hai.
"......"
Cuối cùng một đám không ai nói gì hết, phòng học nhanh chóng yên lặng đến mức có thể nghe thấy kim rơi.
Hứa Vân Duệ xoay bút, không dấu vết hô lên: "Lê ca."
Đợi một hồi, người bên cạnh mới lạnh nhạt và bình tĩnh đáp lại một tiếng: "Nói đi."
"Hình như ngày mai không phải Tang Du đại diện Tây Sơn phát biểu, mà là người bên cạnh cậu ta", giọng nói của Hứa Vân Duệ hạ xuống thấp hơn, "Cậu quen à? Độc đinh nhà Nhược Mộc ấy."
Đáp án cuối cùng hạ xuống, Giang Lê ngừng bút.
Hứa Vân Duệ tận dụng triệt để: "Có điều tôi cũng không nghe nói Nhược Mộc sợ lạnh mà nhỉ, cái thời tiết ba mươi độ này sao còn khoác thêm áo?"
"Tôi không phải bà tám đâu, chỉ là đơn thuần thấy tò mò về cậu bí thư Tây Sơn nhiều lần đè đầu cậu trong kỳ thi chung thôi."
Giang Lê: "Bản thảo ở trên bàn trong văn phòng."
Hứa Vân Duệ: "...... Hả?"
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-biet-giong-loai-lam-sao-yeu-duong/3431408/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.