Tôi đang mở miệng, Ôn Loan đi đến bàn: “Chu Hạ, có thể cùng chúng tớ ngồi chung không? Xung quanh hình như không còn chỗ rồi”.
Châu Dã đứng sau cô, từ phía trên nhìn qua tôi và Kì Trì lướt qua, đôi con ngươi đen sâu đó không nhìn ra cảm xúc gì.
“Oh quao” bạn cùng bàn không nói gì mà dùng khẩu hình miệng.
Nhìn qua những ánh mắt ăn dưa từ bốn phía, tôi có chút đau đầu.
17.
Lục Thâm từ lúc ngồi xuống cái miệng vẫn chưa dừng lại.
Ôn Loan sẽ tiếp lời, rồi lại chuyển về chuyện bọn họ khi còn nhỏ.
Đến cả Châu Dã cũng thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Tôi và bạn cùng bàn nhìn nhau, im lặng mà tăng tốc độ ăn uống.
Dù sao cũng không ai muốn làm khán giả chỗ này.
“A Dã, cậu còn nhớ hòn đảo mà khi nhỏ chúng ta đã đi không, chúng ta đã ước định với nhau đợi tớ trở về sẽ đi lại nơi đó lần nữa” Ôn Loan cười đến động lòng người, “Đợt nghỉ lần này rủ tất cả cùng đi chung đi”.
“Du lịch hòn đảo hả?” Lục Thâm hiển nhiên là rất hưng phấn, “Được đó, tớ còn đang sầu vì ngày nghỉ không có chỗ để đi”.
“Chu học bá đi chung không?”.
Tôi bị sặc.
Ôn Loan cười cũng nhạt đi.
Kì Trì đẩy chén canh qua, nói không nhanh không chậm: “Sao lại ăn vội như vậy, cũng không ai cướp của cậu”.
Cậu mím môi, ánh mắt đầy ý cười.
Tôi không vui vẻ mà liếc cậu một cái, uống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kha-tri-ha/2839902/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.