Chương trước
Chương sau
Khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, chẳng bao lâu sau, kẻ bất hạnh vốn đang say rượu, cầm hoa cúc chuẩn bị tung lên bỗng dưng thình lình ngã xuống đám hoa cúc mà ngủ khì khiến cho thiếu thành chủ hoảng sợ, vội vàng ôm hắn vào trong ngực mình. Nhìn thấy sắc mặt hồng hào của hắn, hô hấp đều đặn ngủ say sưa, thiếu thành chủ mới yên lòng, nhịn không được mà bật cười, nắn nhẹ chóp mũi của kẻ bất hạnh.
“Nhóc con đáng ghét, còn biết cả cách hù người khác…..”
Bế kẻ bất hạnh về lại phòng, đắp chăn cho hắn, thiếu thành chủ thở dài một hơi, nghĩ đến lúc hắn tỉnh lại sẽ quay về bộ dạng rụt rè sợ hãi ngây ngốc, thiếu thành chủ bỗng cảm thấy đau đầu, rốt cục y phải làm thế nào mới có thể khiến cho kẻ bất hạnh không sợ y nữa, vô tư mà biểu lộ tính tình thật của hắn trước mặt y.
Hoa cúc hái xong đem phơi khô cũng có thể tái sử dụng được, nhưng mà ngay ngày hôm sau thiếu thành chủ lại bận rộn không ngờ, hằng ngày phải đem theo Liên Hoa hối hả chạy ngược xuôi khắp thành, không hiểu tại sao, những cửa hàng trong thành mấy ngày này bỗng đồng loạt đòi tăng giá, giá cả đột nhiên tăng lên rất cao khiến cho người dân cực kỳ khốn đốn. Thiếu thành chủ phải vội vàng đi giao dịch với các cửa hàng, không có thời gian phơi hoa cúc dại với kẻ bất hạnh, đành phải phân phó Kim Ca Nhi giúp đỡ hắn.
Không có thiếu thành chủ ở đây thì sẽ không còn ai cho kẻ bất hạnh uống rượu nữa, hắn ở trong phòng một mình bất động không nói gì, Kim Ca Nhi cũng không dám bỏ hắn mà đi đâu, sợ rằng gây ra sai lầm sẽ lại bị phạt cho nên hiện tại thời gian kẻ bất hạnh được ở một mình sẽ cực kỳ ít, Kim Ca Nhi mỗi lúc thời tiết tốt sẽ đưa hắn đi phơi nắng, hoa cúc ngày đó hái xuống rơi đầy bên người hắn nhưng hắn cũng không có phản ứng gì.
Lúc này thiếu thành chủ đang kiểm tra ở các cửa hàng, trong lòng nhớ tới kẻ bất hạnh. Y không hề hay biết trong thành đột nhiên xảy ra chuyện như thế này lại chính là do Liên Hoa luôn theo sát bên người y gây ra, cố ý tách y ra khỏi kẻ bất hạnh.
Liên Hoa từ lúc sáu tuổi đã được thành chủ phái đến làm thư đồng hầu hạ thiếu thành chủ, ở bên cạnh y cùng ăn cùng học, ai cũng hiểu được trong tương lai khi thiếu thành chủ kế thừa vị trí của thành chủ, Liên Hoa chắc chắn sẽ là tâm phúc tốt nhất của y. Hơn nữa, nếu thiếu thành chủ vẫn chưa chính thức cưới vợ, Liên Hoa cũng sẽ trở thành thị tẩm của y.
Từ lúc còn nhỏ, Liên Hoa đã đặt toàn bộ tâm tư lên người thiếu thành chủ, hắn tự biết diện mạo mình thanh tú, ở trong thành phủ, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng ít có người so được với hắn. Liên Hoa vẫn luôn tin tưởng có một ngày hắn sẽ có được toàn bộ sự tín nhiệm và cưng chiều của thiếu thành chủ, vì thế mà hắn luôn cố gắng học tập, thể hiện bản thân, ngay cả thành chủ cũng rất vừa lòng với hắn.
Nhưng mà thiếu thành chủ vẫn chỉ luôn lạnh lùng, hơn nữa càng lớn lại càng trở nên lãnh đạm, có đôi khi, Liên Hoa thậm chí không thể cảm nhận được chút sinh khí nào trên người của y. Nhưng mà, Liên hoa vẫn yêu vô cùng thiếu thành chủ luôn lạnh lùng vô tình như thế, hắn cho rằng, chỉ khi thiếu thành chủ vô cảm như vậy, luôn lý trí bình tĩnh mới có thể trở thành một thành chủ vĩ đại, mới có thể khiến cho cuộc sống của người dân trong thành luôn yên ổn hạnh phúc. Liên Hoa chính là thích con người thiếu thành chủ như vậy.
Lúc thiếu thành chủ muốn nạp kẻ bất hạnh làm thị tẩm, Liên Hoa cũng không phản đối, thậm chí ngay cả ghen cũng không có bởi vì hắn cho rằng đây là do thiếu thành chủ đang muốn đền ơn kẻ bất hạnh đã cứu mạng y, Liên Hoa cũng rất đồng cảm với kẻ bất hạnh, tuổi còn nhỏ như vậy mà nghe nói đã chịu không ít cực khổ ở Tây viện, hiện giờ mắt lại còn bị mù, nếu thiếu thành chủ không giúp kẻ bất hạnh thì đứa trẻ này sợ rằng sẽ chẳng thể sống nổi.
Nhưng mà, Liên Hoa trăm triệu lần cũng không ngờ được, trong phút chốc lơ là của hắn, đứa trẻ kia chỉ trong vòng vài tháng đã khiến cho biểu cảm của thiếu thành chủ càng ngày càng phong phú, tuy khi ở trước mặt người khác y vẫn lạnh lùng hệt như cũ. Mãi cho đến hôm nay, hắn mới biết được thì ra hắn đã sai rồi, thiếu thành chủ không phải là thương xót kẻ bất hạnh, không phải là đang áy náy vì đã khiến cho kẻ bất hạnh còn nhỏ tuổi mà đã bị mù, y là thực lòng thích hắn.
Thì ra, thiếu thành chủ cũng có thể cười thật to, thật hưng phấn, còn biết nhíu mày, thở dài, tỏ vẻ ưu phiền.
Liên Hoa không bước vào khoảng sân tràn ngập tiếng cười vui sướng đó, hắn lảo đảo chạy đến trốn đằng sau một hòn núi giả, nước mắt bất tri bất giác mà chảy dài, hắn phải chịu mất đi thiếu thành chủ ư, mà không, hắn đã đánh mất thiếu thành chủ rồi. Nhưng hắn không thể tiếp nhận được, lần này là do hắn sơ ý, không thèm để kẻ bất hạnh vào trong mắt, từ giờ trở đi, hắn phải vận dụng tất cả năng lực của mình, đánh một trận thật lớn. Nếu như vẫn thua, hắn sẽ từ bỏ, chỉ là hiện tại hắn vẫn không cam lòng.
Vì thế, sự việc lớn nhỏ không ngừng xảy ra ở trong thành nhìn qua thì có vẻ nghiêm trọng, thật ra tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của Liên Hoa, không gây ra hậu quả quá nghiêm trọng, lại có thể khiến cho thiếu thành chủ bôn ba khắp thành suốt ngày, không còn thời gian đến gặp kẻ bất hạnh, mà Liên Hoa thì lại có thể ngày ngày ở bên cạnh thiếu thành chủ, hỗ trợ y giải quyết công việc. Hắn muốn khiến cho thiếu thành chủ nhận ra tầm quan trọng của hắn, để cho thiếu thành chủ biết rằng kẻ bất hạnh có thể không có, nhưng Liên Hoa thì không thể không tồn tại.
Nhưng mà, chuyện đời không ai có thể lường trước, hành động cố gắng tách thiếu thành chủ và kẻ bất hạnh ra của Liên Hoa lại đang vô tình tiếp tay cho nhị công tử vốn đang âm thầm quan sát từ xa nghĩ ra cơ hội phá hoại.
Nhị công tử đã sớm muốn mang kẻ bất hạnh từ trong tay thiếu thành chủ trở về, thật ra đã cách xa lâu như vậy, hắn cũng đã không còn hứng thú gì với kẻ bất hạnh nữa rồi, nhưng hắn không muốn nhìn thấy cảnh thiếu thành chủ mỗi ngày đều cười nói vui vẻ, bất luận thế nào hắn cũng phải mang kẻ bất hạnh trở về. Chuyện này hắn đã từng đề cập qua với thiếu thành chủ một lần nhưng chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lẽo của thiếu thành chủ trừng khiến cho sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.
“Nể ngươi là đệ đệ của ta, ta sẽ không đánh ngươi, chuyện này từ nay về sau đừng nhắc lại nữa, nếu không, hừ…..”
Thiếu thành chủ hừ lạnh khiến cho lông mao nhị công tử dựng đứng. Ở trong thành phủ, lời nói của thiếu thành chủ đôi khi còn có trọng lượng hơn cả thành chủ, thành chủ lại cực kỳ yêu thương đứa con cả này, đối với bất kỳ yêu cầu gì của thiếu thành chủ cũng đều đáp ứng. Nếu đem đi so sánh, ở trước mặt thành chủ thì nhị công tử cũng chỉ như một cành cây ngọn cỏ vô dụng. Nhị công tử thường ngày hành vi tàn bạo, giờ cũng chỉ biết cúi đầu cam chịu, Bị thiếu thành chủ dứt khoát từ chối như vậy, nhị công tử vẫn chưa chịu từ bỏ hi vọng, nhất nhất muốn ra tay với kẻ bất hạnh. Vì thế, hắn chạy đi trưng cầu ý kiến của mẫu thân hắn – thành chủ phu nhân.
Thành chủ đối với đứa con hay gậy họa này chỉ hận là rèn sắt không thành thép (1),nhưng từ trước đến giờ đối với bất kỳ yêu cầu gì của hắn bà cũng luôn phục tùng. Đây cũng là nguyên nhân mà nhị công tử làm ra nhiều việc ác như vậy nhưng thành chủ cũng chỉ có thể quở trách cho qua. Có thành chủ phu nhân đứng sau làm chỗ dựa khó trách nhị công tử chẳng bao giờ nhận tội trước mặt thành chủ, còn luôn tỏ ra kiêu ngạo.
Nghe xong con mình khóc lóc kể lể, đương nhiên là nhị công tử chẳng nói thật câu nào, hắn chỉ nói rằng thiếu thành chủ chiếm đoạt luyến đồng của hắn, chuyện này không thể nuốt trôi, thành chủ phu nhân chỉ lạnh lùng cười, “ Kỳ nhi, ngươi đi về trước đi, mẫu thân đã có cách.”
Thành chủ phu nhân đương nhiên không giống với nhị công tử vốn chỉ là cái gối thêu hoa (2),thủ đoạn độc ác, năm đó khi mẹ ruột của thiếu thành chủ rất được sủng ái, bà ta còn dám hạ độc thủ huống hồ chi chỉ là một kẻ bất hạnh. Chỉ là từ sau khi bà giết mẹ ruột của thiếu thành chủ bằng thuốc độc, thành chủ lại trở nên đề phòng, sợ bà cũng hạ độc cả thiếu thành chủ. Những năm gần đây, bà ngay cả một cơ hội cũng không có.
Mưu kế của Liên Hoa khiến cho thiếu thành chủ bận sứt đầu mẻ trán, phòng vệ ở Đông viện cũng dần trở nên lơi lỏng, mà sự bảo hộ của thành chủ đương nhiên chỉ luôn dành cho thiếu thành chủ, không ai có thể nghĩ tới thành chủ phu nhận lại xuống tay với kẻ bất hạnh. Vì thế, vào một đêm nọ, lúc thiếu thành chủ không có mặt trong Đông viện, hai bóng đen lẻn vào dễ dàng mà đem kẻ bất hạnh đang ngủ say ra ngoài.
“Phu nhân, chúng ta đã mang người ra rồi.”
Hai bóng đen thả bao tải trên vai xuống, cởi dây thừng ra, kẻ bất hạnh bị trói hai tay vào cùng với chân lộ ra nửa người trên, hắn đã tỉnh, không dám cử động cũng không dám lên tiếng, chỉ biết mở to đôi mắt không nhìn thấy thứ gì, mờ mịt sợ hãi đến tột cùng.
Nhị công tử đứng ở bên cạnh vừa nhìn thấy liền nói: “Đúng rồi, tên này chính là kẻ bất hạnh, mẫu thân, để cho ta đem hắn trở về Tây viện, ta sẽ ‘chăm sóc’ hắn tận tình chu đáo.”
Kẻ bất hạnh đột nhiên nghe thấy giọng nói của nhị công tử, nhất thời sợ đến mức tê liệt mà ngã ra trên mặt đất, gần như đã muốn ngất xỉu.
Một cái đèn lồng quơ quơ trên đỉnh đầu của kẻ bất hạnh, thành chủ phu nhân xem xét một hồi, đột nhiên trong mặt lộ ra tia oán độc, nói: “Thì ra là thế, có vài phần giống với hồ ly tinh kia, hừ, các ngươi tìm cho ta hai tảng đá buộc vào người hắn, thả hắn xuống hồ cho ta.”
“A, mẫu thân, không phải người nó sẽ để kẻ bất hạnh cho ta hay sao?”
“Câm miệng! Làm theo lời ta nói.” Sắc mặt thành chủ phu nhân vô cùng âm độc, bà giống thiếu thành chủ, nhận ra trên người kẻ bất hạnh có bóng dáng mẹ ruột của y, oán hận nhiều năm kiềm nén bỗng chốc bộc phát, quyết phải đẩy kẻ bất hạnh vào chỗ chết.
Hai tên hạ nhân lắp bắp hoảng sợ, cũng không dám hỏi nhiều, thả kẻ bất hạnh trở lại trong bao tải, nhanh chóng nâng hắn đi ra ngoài, không biết tìm được ở đâu một tảng đá lớn rồi cột vào bao tải, ném vào hồ sen ở sau hoa viên.
Trong bóng đêm thấp thoáng tiếng nước chảy hết sức chói tai, đột nhiên có tiếng mèo kêu làm cho hai tên hạ nhân sợ đến mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, hai người liếc nhau, nhìn thấy bốn bề vắng lặng liền thục mạng bỏ chạy. Một lát sau, từ bụi hoa truyền ra tiếng mèo kêu bỗng có một thân ảnh chui ra, ánh trăng dịu dàng chiếu vào trên mặt hắn, là Thủy Ca Nhi.
Hắn lập tức nhảy xuống nước, mò mẫm một hồi rốt cuộc cũng mở được dây thừng trên bao tải, lôi lôi kéo kéo mà cứu kẻ bất hạnh lên trên bờ. Lúc này kẻ bất hạnh gần như đã không còn thở nữa, Thủy Ca Nhi nôn nóng đè bụng hắn xuống, rốt cục kẻ bất hạnh cũng phun ra vài ngụm nước, ho khan mà tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng hồi tỉnh, kẻ bất hạnh nhất thời không rõ đã xảy ra chuyện gì, áo quần ẩm ướt trên người bị gió thổi qua lạnh đến phát run, Thủy Ca Nhi ngồi ở phía sau lại nghĩ rằng hắn đang sợ.
“Kẻ bất hạnh, kẻ bất hạnh, đừng sợ, là ta đây.” Thủy Ca Nhi vừa giúp kẻ bất hạnh cởi bỏ dây trói, vừa thấp giọng an ủi.
“Thủy, Thủy Ca Nhi…..” Kẻ bất hạnh mê man lặp đi lặp lại, dần dần nhớ tới lúc ở Tây viện, đây là người duy nhất từng giúp đỡ hắn, dù cho ở trước mặt nhị công tử chưa hề nói giúp một lời cho hắn nhưng lại luôn âm thầm chăm sóc hắn. Ở trong thành phủ, ngoại trừ lão Trương thì Thủy Ca Nh chính là người mà kẻ bất hạnh vô cùng tin cậy.
Thủy Ca Nhi giúp kẻ bất hạnh đứng dậy, nói: “Thật là, tại sao ngươi lại đắc tội với phu nhân vậy, bà ta rất độc ác, nếu tối nay ta không thức dậy đi nhà xí, nhìn lấy nhị công tử lén lút đi lại rồi tò mò theo sau thì ngươi đã mất mạng thật rồi. Còn đi được không? Để ta mang ngươi quay về Đông viện.”
Kẻ bất hạnh vừa nghe đến Đông viện, lập tức bắt lấy cánh tay của Thủy Ca Nhi liên tục lắc đầu.
“Không….. Không….. Ta không….. Không quay về…..”
“Không quay về, vậy ngươi muốn đi đâu?” Thủy Ca Nhi kinh ngạc hỏi, hắn nhìn thấy kẻ bất hạnh sợ hãi như vậy, có lẽ những ngày kẻ bất hạnh ở Đông viện cũng chẳng vui vẻ gì, hắn thầm nghĩ rằng: Chẳng lẽ thiếu thành chủ so với nhị công tử lại càng tàn bạo hơn?
“Trương lão bá….. Ở đằng sau hoa viên….. Phía tây có một cái phòng nhỏ…..” Kẻ bất hạnh một lòng muốn quay lại bên cạnh lão Trương, trồng hoa, làm cỏ, tưới nước, những ngày như vậy, hắn cảm thấy thật mỹ mãn.
“Sau hoa viên?”
Thủy Ca Nhi nhìn xung quanh, nơi này hình như chính là ở đằng sau hoa viên, hắn nâng kẻ bất hạnh dậy không đầu không đuôi mà đi suốt một đoạn đường, rốt cục cũng tìm được một gian phòng nhỏ ở trong góc, ẩn đằng sau cây cối, nếu không có kẻ bất hạnh nói rõ phương hướng thì hắn thật sự sẽ không thể tìm ra được.
Gõ cửa, Thủy Ca Nhi thấp giọng nói: “Có người ở trong không?”
Cửa mở ra, lão Trương cầm theo ngọn đèn, buồn ngủ mở mắt mông lung hỏi: “Đã trễ thế này, là ai vậy?”
“Trương lão bá…..”
Giọng nói run run của kẻ bất hạnh khiến cho lão Trương hoảng sợ, vội vàng để cho hai người vào nhà, giật mình nói: “Con trai, sao lại là ngươi, đã xảy ra chuyện gì?”
Lão Trương nhìn thấy toàn thân kẻ bất hạnh ướt sũng, lập tức chạy đi lấy khăn lau khô người cho hắn, tìm áo quần cho hắn thay, nhìn thấy Thủy Ca Nhi cũng đang ướt như chuột lột liền tìm thêm áo quần cho hắn.
Nơi này không phải Đông viện, kẻ bất hạnh lại vừa gặp chuyện, gặp được lão Trương cũng giống như gặp được người thân, hắn ôm lấy lão Trương khóc nức nở.
Lão Trương không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy kẻ bất hạnh ôm mình khóc không khỏi cảm thấy vui mừng, vỗ đầu kẻ bất hạnh nói: “Khóc được là tốt rồi, khóc được là tốt rồi, con trai, có chuyện gì ấm ức, cứ nói ta nghe.” Lúc trước, lão Trương có đến Đông viện để thăm kẻ bất hạnh vài lần nhưng hắn luôn ở trong tình trạng ngơ ngơ ngác ngác, vô cùng đau lòng, giờ đây nhìn thấy kẻ bất hạnh khóc hắn lại cảm thấy rất vui.
Lúc này Thủy Ca Nhi vừa lau tóc, vừa đem chuyện đã xảy ra kể một lần, sắc mặt lão Trương biến đổi, lẩm bẩm nói: “Phu nhân muốn giết kẻ bất hạnh, vậy thì phải làm sao mới được đây….. Không được, thiếu thành chủ có biết chuyện này không? Chẳng lẽ y không quan tâm?”
Lão Trương vẫn nghĩ rằng thiếu thành chủ luôn rất cưng chiều kẻ bất hạnh, lúc này lại không khỏi hoài nghi, nếu cưng chiều thì tại sao lại mặc kệ chuyện này như vậy.
Thủy Ca Nhi nói: “Nghe nói mấy hôm nay thiếu thành chủ cũng không trở về phủ, chỉ sợ là không quan tâm được kẻ bất hạnh.”
Lão Trương nghe xong mày lại càng nhíu, vừa suy nghĩ vừa nói: “Không thể để cho phu nhân biết, bằng không sẽ không ai cứu được đứa trẻ này, thôi thì trước tiên ta sẽ giấu hắn vài ngày, chờ thiếu thành chủ trở về…..”
Kẻ bất hạnh đột nhiên nắm chặt lấy ống tay áo của lão Trương, nức nở nói: “Ta không quay về….. Trương lão bá, ta không đi đâu cả…. Không quay về….. Không quay về….. Không quay về…..”
“Con trai, ngoan, thiếu thành chủ đối với ngươi tốt lắm, y sẽ không hiếp đáp ngươi, cũng chỉ có y mới có thể bảo vệ được ngươi…..” Lão Trương kiên nhẫn khuyên nhủ, hắn không hiểu tại sao kẻ bất hạnh lại sợ thiếu thành chủ đến như vậy, rõ ràng thiếu thành chủ vô cùng thương yêu kẻ bất hạnh.
Kẻ bất hạnh vẫn một mực lắc đầu, thân thể gầy yếu gần như dán vào trên người của lão Trương, khóc càng lúc càng lớn, nước mắt khiến cho bả vai của lão Trương ướt nhẹp.
Thủy Ca Nhi đứng ở bên cạnh nhìn kẻ bất hạnh khóc, không nhịn được nói: “Kẻ bất hạnh không chịu trở về cũng đúng thôi, ở trong cái thành phủ này, không có người chủ nhân nào là dễ hầu hạ cả, đừng nhìn thiếu thành chủ hiện giờ đối tốt với hắn, không chừng một ngày nào đó thấy chán rồi sẽ tùy tay mà ném hắn đi, mắt kẻ bất hạnh giờ lại mù, đến lúc đó hắn sẽ sống ra sao đây.”
Lão Trương nghe xong cũng thấy có lý, hắn ở trong thành phủ gần như cả đời, chưa từng thấy người chủ nhân nào đối tốt với luyến đồng hay nha hoàn cả đời cả, nếu có thể sinh được con trai thì may ra mẹ nhờ phước con, nhưng kẻ bất hạnh lại là một bé trai, đừng nghĩ đến chuyện mẹ nhờ phước con, nếu thiếu thành chủ chơi đùa vài ngày thấy chán, kẻ bất hạnh e rằng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
“Vậy….. Phải làm thế nào bây giờ?” Lão Trương nhất thời không nghĩ ra cách gì, hắn không thể giấu kẻ bất hạnh trong nhà được, chỉ vài ngày sau chắc chắn sẽ có người phát hiện ra.
“Ta có ý này, không bằng thừa dịp đang đêm đưa kẻ bất hạnh xuất phủ, tìm một người quen nhờ giấu hắn vài ngày, chờ mọi việc êm xuôi sẽ đưa hắn trở về nhà.”
Lão Trương nói: “Lúc trước khi đứa trẻ này còn lành lặn chưa bị mù, cha mẹ hắn đã nhẫn tâm mà bán hắn đi, hiện tại hắn mù rồi, không thể làm được việc nhà nông, làm sao cha mẹ hắn lại chịu nuôi hắn cơ chứ.”
Thủy Ca Nhi nhất thời im lặng, không lên tiếng nữa.
Lão Trương lúc này bỗng giật mình, nhớ tới hắn còn một người em gái hồi đó đến ở tại Lưu gia trang, nương nhờ vào việc đan giỏ trúc mà sống qua ngày, từ đó đến giờ vẫn chưa cắt liên lạc, trước đó vào ngày cháu trai của hắn lên chợ buôn bán cũng có ghé đến thăm hắn. Em gái hắn tốt bụng, cháu trai hắn cũng tốt bụng, có lẽ sẽ đồng ý thu nhận kẻ bất hạnh, hơn nữa, tuy rằng kẻ bất hạnh bị mù nhưng đan sọt hay gì đó hắn hẳn là có thể giúp được, cũng không xem như ăn không của người ta.
Ý định của lão Trương được Thủy Ca Nhi nhiệt liệt đồng ý. Người như Thủy Ca Nhi nếu ra bên đi ra ngoài sẽ khó mà xoay sở, chi bằng cứ ở lại trong thành phủ, chuyện này Thủy Ca Nhi không giúp được gì nhưng trước khi rời đi có cởi xuống một cái ngọc bài từ trên cổ đưa cho lão Trương, để cho lão Trương đổi ra ít bạc. Ngọc bài này là từ lúc mà Thủy Ca Nhi còn được sủng ái, nhị công tử đã thưởng cho hắn.
Chuyện lớn không nên chậm trễ, muốn thần không biết quỷ không hay mà dẫn kẻ bất hạnh ra khỏi thành phủ, lão Trương không còn cách nào khác mà phải thừa dịp đêm tối chạy đi nhờ sự giúp đỡ của bà Lí. Bà Lí mỗi ngày đều phải đi chợ mua thức ăn, chỉ có cách này mới có thể đưa được kẻ bất hạnh ra ngoài.
Bà Lí là một người rất tốt bụng, nếu không lão Trương cũng sẽ không tìm đến, nghe lão kể xong chuyện của kẻ bất hạnh, bà Lí lập tức khóc nức nở, không nói hai lời để cho lão Trương giấu kẻ bất hạnh vào trong xe chứa thức ăn, dặn hắn tuyệt đối không được phát ra tiếng động.
Cứ như vậy, kẻ bất hạnh bị mang ra khỏi thành phủ, lão Trương đã sớm chờ ở ngoài phủ, đưa kẻ bất hạnh đến tránh tạm bốn, năm ngày ở nhà của bà Lí. Vừa vặn gặp dịp này đứa cháu trai Lưu Đại Phúc của hắn lại ghé thăm, thuận tiện mà giao kẻ bất hạnh cho Lưu Đại Phúc.
Lúc chia tay, kẻ bất hạnh gắt gao nắm lấy quần áo của lão Trương không chịu buông, hoàn cảnh xa lạ khiến cho hắn rất sợ hãi, lão Trương phải khuyên can mãi, nói rằng nhà cháu mình đều là người tốt, còn đồng ý vài ngày sau sẽ đến thăm kẻ bất hạnh mới khiến cho kẻ bất hạnh chịu buông tay khỏi áo mình.
Trong thành phủ vẫn tĩnh lặng như trước, ngay sau hôm kẻ bất hạnh rời đi, thiếu thành chủ lại trở về Đông viện. Nhị công tử gióng mắt lên trông chờ phản ứng nổi giận như sấm dậy của thiếu thành chủ nhưng sự thật lại làm cho hắn rất thất vọng. Đối với việc kẻ bất hạnh mất tích, thiếu thành chủ chẳng có phản ứng gì cả, chẳng hề quan tâm, đừng nói là chạy khắp nơi tìm kiếm, ngay cả hỏi cũng chẳng thèm hỏi một câu.
Lão Trương lúc đầu còn lo lắng đề phòng, sợ rằng sẽ có người biết chuyện nhưng chẳng ai ngờ phản ứng của thiếu thành chủ lại là như vậy, không khỏi cảm thán y vô lương tâm, đồng thời cảm thấy may mắn khi hắn đã nghe theo lời đề nghị của Thủy Ca Nhi, suốt đêm đưa kẻ bất hạnh đi, nếu không một khi kẻ bất hạnh bị thất sủng, chẳng phải chỉ còn một con đường chết hay sao.
Liên Hoa đối với sự kiện kẻ bất hạnh mất tích cũng rất kinh ngạc, suy nghĩ sơ qua cũng biết là do ai làm, nhưng mà đối với phản ứng của thiếu thành chủ hắn lại càng kinh ngạc hơn. Hắn vẫn nghĩ rằng thiếu thành chủ thật lòng yêu thương kẻ bất hạnh, chẳng lẽ hắn đã lầm rồi sao? Nhưng mà….. Liên Hoa càng nghĩ càng kinh hãi, hắn đột nhiên nhận ra hắn không đoán ra được suy nghĩ của thiếu thành chủ, tựa như đối với thiếu thành chủ chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả, bình tĩnh đến đáng sợ.
Một tháng bất tri bấc giác mà trôi qua, Liên Hoa rốt cục cũng thu hồi sự cảnh giác, tự mình quên đi những chuyện kia. Đợi đến khi mọi chuyện đã bình lặng, ngay tại lúc mà hắn nghĩ mọi thứ đã quay về như cũ thì thiếu thành chủ lại gọi hắn tới thư phòng.
“Thiếu thành chủ, người tìm ta?”
Liên Hoa đứng ở bậc cửa, thiếu thành chủ đang ngồi ở bàn sách, cầm trong tay một xấp giấy, cúi đầu nhìn.
“Vào đi, đóng cửa lại.”
Xem xong thứ ở trong tay, thiếu thành chủ mới ngẩng đầu lên, nhìn Liên Hoa liếc mắt một cái. Một cái liếc mắt này y hệt như lưỡi kiếm lạnh buốt, Liên Hoa không tự chủ được mà rùng mình, nhấc chân bước vào trong rồi tiện tay đóng cửa lại.
“Thiếu thành chủ, đã xảy ra chuyện gì sao?
Không biết tại sao, Liên Hoa có dự cảm bất lành. Thiếu thành chủ bình thường cũng rất lạnh lùng nhưng hôm nay lại càng lạnh lẽo hơn gấp bội, khiến cho hắn lúc nói chuyện đều phải rất cẩn thận.
Hôm nay trời đầy mây, đóng cửa lại khiến cho ánh sáng trong thư phòng lại càng thêm ảm đạm, mặt thiếu thành chủ tối đen hệt như một bóng ma.
“Liên Hoa, ngươi từ lúc sáu tuổi đã đi theo ta rồi đúng không?”
“Đúng vậy.”
Liên Hoa lên tiếng, khi đó thiếu thành chủ cũng chỉ mới sáu tuổi, béo mập non nớt, trông hệt như một con búp bê bằng ngọc. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu thành chủ cũng đã rất kinh sợ sự lạnh lùng trong mắt y.
“Ngươi là thư đồng đầu tiên ở bên cạnh ta, mười hai năm qua, ngoại trừ cha mẹ, ngươi chính là người thân cận với ta nhất….. Ta biết, lúc trước phụ thân phái ngươi đến bên cạnh ta ngoại trừ để làm thư đồng ra còn có mục đích giúp ta thị tẩm, nhưng mà, đến tận bây giờ ta vẫn chẳng làm gì, ngươi có biết là tại vì sao không?”
Liên Hoa ngạc nhiên nhìn thiếu thành chủ, thật lâu sau mới hạ mắt nhẹ giọng nói: “Ta….. không biết.”
“Bởi vì ta tôn trọng ngươi.” Thiếu thành chủ nói ra từng chữ, “Ngươi rất thông minh, học cái nhìn cũng nhanh, thận trọng lại can đảm, làm việc chu đáo, ở trong lòng ta ngươi chính là thuộc hạ ưu tú nhất, đồng thời cũng là người bằng hữu tốt nhất của ta, ta không muốn sau khi ta lên cầm quyền rồi, ngươi sẽ bị người khác nói dùng thân thể để đổi lấy địa vị. Liên Hoa, người ưu tú như ngươi nên có cuộc sống của riêng mình chứ không cần phải bám vào ta, ta tin tưởng ngươi, cũng muốn giúp đỡ ngươi.”
“Bằng hữu?” Thân thể Liên Hoa hơi chấn động, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của thiếu thành chủ. Một ánh nhìn này khiến cho một nỗi bất an mơ hồi dấy lên trong tâm hắn.
“Nhưng mà, ngươi lại phản bội sự tin tưởng của ta.”
Thiếu thành chủ đột nhiên đứng dậy, cầm xấp giấy trong tay tức giận đôi vào người của Liên Hoa, trong giọng nói ngập tràn sát khí.
Liên Hoa nhặt xấp giấy kia lên, chỉ vừa nhìn vào đã co rụt cả hat mắt, trên mặt phút chốc tái nhợt. Trên giấy ngập tràn những con chữ nhỏ, tất cả đều là những rắc rối mà hắn đã gây ra trong thời gian qua. Hắn không biết làm sao thiếu thành chủ có thể điều tra ra được, nhưng hắn hiểu rõ, đối với sự mất tích của kẻ bất hạnh, thiếu thành chủ không hề thờ ơ.
“Thiếu, thiếu thành chủ….. Ta có thể, có thể giải thích….. Không phải ta….. Kẻ mất hạnh mất tích không phải do ta làm….. Ta chỉ là do cảm thấy người quá si mê hắn cho nên mới muốn gây ra chút chuyện để người bị phân tâm, khiến cho người bình tĩnh một chút…..”
“Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng ta si mê hắn?” Thiếu thành chủ lạnh lùng hỏi, sát khí trong mắt càng ngày càng nặng, “Cho dù là ta si mê hắn thì đó cũng không phải là chuyện mà ngươi được phép nhúng tay vào.”
Liên Hoa trong lòng phát lạnh, tất cả những lời giải thích đều nghẹn lại nơi cuống họng, rốt cuộc nói không nên lời. Đúng vậy, hắn là ai, làm gì có tư cách để xen vào chuyện của thiếu thành chủ, thiếu thành chủ si mê cũng được, yêu cũng được, làm hạ nhân như hắn chỉ có trách nhiệm khuyên nhủ, không có tư cách nhúng tay can thiệp. Là hắn tự coi trọng chính mình, nghĩ rằng trong mắt thiếu thành chủ hắn mới là người quan trọng nhất chứ không phải là kẻ bất hạnh.
“Ngươi đi đi.”
Thiếu thành chủ chậm rãi ngồi trở lại sau bàn sách, phất tay với Liên Hoa.
“Thiếu thành chủ!”
Lúc này đây Liên Hoa tựa như rơi xuống hầm băng, lạnh toát từ đầu đến chân, ngẩn ra một hồi mới lập tức quỳ xuống trên mặt đất.
“Thiếu thành chủ, kẻ bất hạnh mất tích không phải do ta làm, hắn là một đứa trẻ bất hạnh, ta cũng không nhẫn tâm đến như vậy. Ta từ nhỏ đã được đưa vào trong thành phủ, người bắt ta đi ta cũng không còn chỗ nào để đi nữa. Nếu người nhất định muốn đuổi ta đi, chi bằng cứ ban cho ta một cây đao, ta nguyện ý tự vẫn ngay tại đây.”
Thiếu thành chủ nhìn Liên Hoa, lạnh lùng nói: “Ngươi đây là đang lấy lùi để tiến hay sao? Hừ, Liên Hoa, nếu chuyện của kẻ bất hạnh là do ngươi gây ra, ta cũng sẽ chẳng nhiều lời với ngươi như vậy, thẳng tay chém ngươi một đao là xem như kết thúc. Ở Tây thành hiện giờ còn thiếu một thủ vệ, ngươi đến đó đi, cẩn thận mà ngẫm lại tương lai của chính mình, suy nghĩ kĩ rồi thì có thể quay về, còn nếu nghĩ không thông, ngươi cứ ở đó mà giữ cửa thành cả đời đi.”
Thân thể Liên Hoa run lên, cúi đầu.
“Vâng.”
Hắn chậm rãi đứng dậy quay về phòng của mình, lòng không yên mà thu dọn quần áo, hắn thật sự phải đi rồi sao? Rời khỏi thành phủ, rời xa thiếu thành chủ, rời xa giấc mộng mà hắn đã ôm ấp từ thuở còn thơ dại. Đúng vậy, đây là sai lầm của hắn, nhưng tại sao thiếu thành chủ….. Bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên tia sáng, ném bao áo quần rồi chạy như bay về lại thư phòng.
“Thiếu thành chủ, ta đã hiểu rổi.”
“Ngươi hiểu cái gì?” Thiếu thành chủ buông quyển sách ở trên tay xuống, lạnh lùng nhìn Liên Hoa, nhưng trong mắt đã không còn sát khí như lúc trước nữa.
Liên Hoa quỳ xuống, giơ ba ngón tay lên, chỉ trời lập lời thề: “Ta thề với trời, từ nay về sau sẽ đối với người một lòng trung thành, trợ giúp người dựng thành an dân.”
Thề xong, Liên Hoa đứng dậy nhìn thẳng vào thiếu thành chủ.
“Vừa rồi là lời thề về việc công, về tư, ta được người xem như bằng hữu, người…… cũng là bằng hữu tốt nhất của ta, mong người tha thứ, trước kia ta đã không xem xét rõ tình hình, về sau sẽ không để những chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Liên Hoa song suốt mà nói xong những lời này, tuy vậy trong lòng lại cực kỳ phiền muộn. Chỉ là bằng hữu và hạ nhân cũng tốt, hắn không thể nào tiến xa hơn được, nếu không, ngay cả bằng hữu và hạ nhân cũng không thể làm.
“Ngươi hiểu được thì tốt.” Thiếu thành chủ bước tới vỗ vỗ trên vai của Liên Hoa, “Ta hiện tại cần ngươi toàn tâm toàn ý giúp sức, đã là bằng hữu, ta mong ngươi sẽ không có tư tâm mà giúp ta. Dựa vào sự tin tưởng của ta, ngươi phải dùng hết mọi năng lực của mình.”
“Thỉnh người phân phó, Liên Hoa sẽ dốc hết toàn lực.”
“Chuyện thứ nhất, ta muốn nắm được toàn quyền ở trong thành phủ. Chuyện thứ hai, cần phải gia tăng phòng bị và bảo hộ. Chuyện thứ ba, chính là liên minh.”
Đồng tử Liên Hoa đột ngột co rút lại, thất kinh nói: “Thiếu thành chủ, người đang muốn….. Đối phó với thành chủ phu nhân sao?”
Thiếu thành chủ xoay người, sát khí trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất. Người thông minh như Liên Hoa lúc này hoàn toàn có thể hiểu được, việc kẻ bất hạnh mất tích nhất định có liên quan đến thành chủ phu nhân và nhị công tử. Mà thiếu thành chủ lúc này chắc chắn đang vô cùng tức giận, nếu không y cũng sẽ không động đến huyết thống thân tình.
Ba chuyện mà thiếu thành chủ nói ra cũng không phải là chuyện dễ thực hiện, có lẽ phải cần đến ba năm, năm năm hay thậm chí là lâu hơn nữa để có đủ thời gian chuẩn bị lực lượng. Thế lực ở đằng sau thành chủ phu nhân quá lớn, ngay cả thành chủ cũng còn e dè ba phần, thiếu thành chủ hẳn là sẽ phải rất khó khăn đây.
“Thiếu thành chủ, Liên Hoa tuân mệnh!”
Sau khi Liên Hoa rời đi không bao lâu, một bóng đen bay vào trong thư phòng của thiếu thành chủ.
“Hắc Nhất tham kiến thiếu thành chủ.”
“Ngươi đã trở lại, hắn hiện giờ như thế nào rồi?”
“Rất tốt, đã có thể nói nói cười cười với gia đình cho hắn ở nhờ.”
“Nói nói cười cười?”
“Vâng.”
“Thường xuyên cười?”
“Vâng.”
“….. Lệnh cho Hắc Tam gần đây phải bảo hộ hắn thật kỹ, mỗi ngày đều phải báo cáo tình trạng của hắn cho ta biết, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.”
Người áo đen đi rồi, trên mặt thiếu thành chủ lộ ra nét cười, Ấn thần y nói đúng, khúc mắc quả nhiên phải dùng liều thuốc tinh thần để chữa trị, y đã làm đúng rồi. Tuy rằng đã sớm phái người âm thầm bảo hộ kẻ bất hạnh nhưng y không ngờ nửa đường lại có hai người một già một trẻ chạy đến cứu hắn.
Mấy tháng ở chung, thiếu thành chủ đã sớm phát hiện kẻ bất hạnh không thể chống cự lại mùi hơi thở của thiên nhiên hoang dã. Y lại đem kẻ bất hạnh nuôi như một con chim hoàng yến ở trong lồng sắt tinh xảo, điều này khiến cho kẻ bất hạnh không thể nào vui vẻ được. Kẻ bất hạnh không phải là chim hoàng yến mà là một con chim sẻ đến từ làng quê, cho dù mắt đã bị mù, chim sẻ vẫn luôn hướng thân mình về bầu trời.
Cho nên y không sai người mang kẻ bất hạnh trở về, thứ nhất là muốn chữa khỏi tâm bệnh cho kẻ bất hạnh, thứ hai cũng là phòng ngừa thành chủ phu nhân lại hãm hại hắn. Khi đôi cánh của mình còn chưa đủ mạnh, y sẽ không thể bảo vệ tốt cho kẻ bất hạnh được.
Y nguyện ý để cho con chim sẻ bất hạnh này tự do tự tại bay liệng trên bầu trời xanh ngắt, còn từ bây giờ, y sẽ dùng đôi tay của chính mình để tạo ra cho kẻ bất hạnh riêng một khoảng trời khác.
Nhóc con đáng yêu của y, sẽ không lâu lắm đâu, nhất định y sẽ trở về bên cạnh hắn. Ôm lấy cái gối đầu làm từ hoa cúc dại, thiếu thành chủ đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, khoang mũi ngập tràn mùi hương của kẻ bất hạnh.
*Chú thích:
(1) Rèn sắt không thành thép (恨铁不成钢): tạm hiểu là có kỳ vọng đối với một người, mong người đó trở nên tốt hơn nhưng mong muốn không thành.
(2) Gối thêu hoa (绣花枕头): Ý nói một người chỉ có được bề ngoài, bên trong khiếm khuyết về học thức, tài năng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.