Dường như những người thiếu hụt tình yêu sẽ tự mình chìm vào vòng tròn mất phương hướng, một mặt cố chấp đánh đổi tất cả để tìm kiếm tình yêu, một mặt lại bởi vì kết quả của mọi khả năng mà kháng cự lại tình yêu, nhận được rồi sẽ sợ hãi mất đi, không nhận được lần nữa lại cuồng loạn.
Châu Kha Vũ và Bá Viễn kết thúc cuộc gọi, cũng không biết nên nói gì, gần như sụp đổ từ từ ngồi thụp xuống, đầu chôn vùi giữa hai đầu gối. Lưu Chương ở bên cạnh nhìn, cảm giác hắn chỉ là một mèo nhỏ, trước đây đem bụng bộc lộ cho mình, bây giờ lại co lại để phòng vệ.
Lưu Chương vẫn không chịu được ngồi xổm xuống, cổ họng khô khan, nói ra một câu "xin lỗi".
Châu Kha Vũ nhìn anh, mắt ướt cùng đỏ ngầu, bản thân đã rất đau khổ, nhìn anh ngồi xuống theo điều đầu tiên hắn nghĩ là kéo anh đứng dậy, anh ngốc à? Ép bụng thì làm sao? Anh không đau sao?
Lưu Chương nhìn bụng mình, cay đắng cười, nói đùa với Châu Kha Vũ, quan tâm thế này, mười năm sau tôi mang con trai quay về thăm cậu.
Châu Kha Vũ càng buồn hơn, cúi đầu lúc lâu không nói, ngữ khí nghe rất suy sụp, lúc này mới để lộ sự hoang mang và bất lực: "Sẽ lâu như thế sao?"
Trong lòng Lưu Chương buồn bã, nhưng vẫn gượng cười: "Sẽ đó em trai, cậu nói xem mười năm sau cậu vẫn sẽ thích tôi nhỉ?"
Châu Kha Vũ nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp đáp: "Em sẽ."
"Cậu nhìn cậu, đây chính là điều thiếu sót giữa hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kha-chuong-sau-khi-cuong-che-danh-dau-doi-tuong-yeu-tham/1026947/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.