Đông đi xuân tới, vạn vật thức tỉnh. Chỉ chớp mắt, Ngôn Mộc đã mang thai bảy tháng, bụng nhô lên cao vút, mặc vào quần áo rộng rãi mát mẻ mùa xuân.
Lúc đẩy cửa ra, Ngôn Mộc đang cúi đầu may xiêm y cho hài đồng trên tay. Y rất chăm chú, ngay cả tiếng mở cửa của ta đều không nghe.
Mãi đến khi một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước mặt y, y mới có hơi thức tỉnh mà ngẩng đầu lên.
"Phu quân, ngươi trở về." Nhìn thấy ta trở về, y thả xiêm y trong tay xuống.
Ngôn Mộc giữa mặt mày một mảnh nhu hòa, trên mặt nhiễm phải ý cười ngọt ngào, y đỡ bụng muốn đứng dậy, lại bị ta lấy tay đè lại.
Ta đi đến ngồi ở trên ghế dựa, ôm Ngôn Mộc ngồi lên chân, y rất nhu thuận vùi ở trong lồng ngực của ta.
Ta cầm lấy xiêm y Ngôn Mộc vừa thêu, ánh mắt quan sát tỉ mỉ gương mặt đang cười của y, có chút chua chua mở miệng: "Thế nào sau khi có hài tử, ngươi ngay cả ta trở về đều không nghe thấy?"
"Phu quân đây là ghen tị cùng hài tử." Y buồn cười nhìn ta, trên mặt có hơi cười trên sự đau khổ của người khác.
Nhìn nụ cười lộ liễu trên mặt y, ta cố ý điểm điểm giữa mi tâm y, ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy.
"Ngươi xem ngươi, cũng không thấy ngươi giúp ta thêu qua quần áo. Có hài tử, luôn thừa dịp ta không ở nhà làm xiêm y, vật này thương tổn mắt như vậy, ngươi còn không nghe."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-toc-lam-phu-the/2473999/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.