Nắng sớm mờ mờ, yên lặng như tờ, tia sáng mặt trời chiếu xạ trong phòng ấm áp, sáng sớm sương mù mỏng tràn ngập ở trong không khí, hô hấp trong phòng mát mẻ.
Lúc ta tỉnh lại, Ngôn Mộc còn đang ngủ, lông mi thật dài tạo ra bóng đen nhàn nhạt, mặt mày cong cong, môi vừa lộ ý cười nhàn nhạt, sợi tóc đen như mực ngổn ngang rối tung ở phía sau lưng trắng mịn như ngọc.
Ta nhẹ nhàng đứng dậy, buộc chặt áo bào ngồi ở bên giường, nhìn thụy nhan y điềm tĩnh, phảng phất cảm thấy được năm tháng thật yên bình.
Lúc Ngôn Mộc hơi mờ mịt mở mắt ra, nhìn ta tựa như kinh ngạc, kéo nhẹ chăn mỏng đắp lên trên người, nhẹ nói một tiếng: "Phu quân, Ngôn Mộc dậy trễ."
"Tối hôm qua chơi đùa lâu, giờ này không vội. Dựa vào ta, ta giúp ngươi xoa bóp eo."
Ngôn Mộc bắt đầu điềm tĩnh nở nụ cười, mặt mày như nước, thân thể đắp chăn mỏng tự nhiên dựa vào ta, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Tay của ta vuốt ve eo y, cường độ vừa phải chuẩn bị nắm eo bủn rủn của y. Da thịt trong tay bóng loáng như ngọc, mỗi một lần nhào nặn đều có thể nghe được tiếng Ngôn Mộc kêu rên thoải mái.
"Thoải mái sao?"
Ta cũng không có kinh nghiệm giúp người xoa bóp, chỉ làm theo bản năng giúp Ngôn Mộc giảm bớt mệt mỏi.
"Phu quân, thoải mái." Hai mắt nhắm chặt mở, mỉm cười nhìn ta.
Nắng sớm thưa thớt tia sáng chiếu vào dung nhan thanh tú của Ngôn Mộc, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-toc-lam-phu-the/2473961/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.