Anh ấy thậm chí còn to gan xốc nắp thùng nước lên rồi cúi đầu kiểm tra bên trong.
Lâm Nhất Chi thật sự muốn khen anh ấy trâu bò. Không gian ở đây không lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn bao quát cả phòng, ngoài những thùng nước to kia thì không còn chỗ nào có thể giấu người được nữa, lúc này tất cả những thùng nước kia đều sắp bị Triệu Nhất Văn xốc ngược hết lên rồi.
Cô cố gắng tránh những vết máu trên mặt đất, dùng đèn pin nhỏ soi sáng miễn cưỡng có thể nhìn ra vết máu ấy là của thứ gì đó bị kéo lê, vết máu uốn lượn vào sâu trong phòng.
Triệu Nhất Văn xem hết các thùng nước cũng không phát hiện được cái gì, cuối cùng anh ấy cũng chú ý đến vết máu dài trên mặt đất. Bình thường trường học cấm người không phận sự đi vào sau bếp, bởi vậy hai người hoàn toàn không biết khu rửa đồ ở chỗ nào. Cách một tấm mành dày nặng, căn phòng yên tĩnh dị thường.
Giống như tiếng kêu khóc thảm thiết kia chưa từng xuất hiện.
Lúc này bệnh ảo tưởng của Triệu Nhất Văn phát tác, anh ấy nhặt chiếc mâm trên đất lên, mượn đèn pin của cô muốn đi trước dò đường. Anh ấy vừa cẩn thận tiến lên phía trước vừa che chở Lâm Nhất Chi ở phía sau, dáng vẻ như sắp đụng phải kẻ địch đáng sợ. Tuy rằng rất không thích hợp nhưng Lâm Nhất Chi vẫn không nhịn được bật cười.
Triệu Nhất Văn nghe thấy tiếng cười khẽ của cô nhưng cũng không có tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-he-voi-moi-tinh-dau-da-qua-doi/2896873/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.