"Anh..." Lâm Nhất Chi thở hổn hển kinh ngạc nhìn Diệp Tương Ly, nương ánh đèn, cô có thể nhìn thấy anh đang mím môi, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn mình chằm chằm. Sau khi bọn họ gặp lại nhau, cô đã bắt gặp anh nhìn mình thế này rất nhiều lần.
Anh đang nhìn cái gì?
Diện mạo của Diệp Tương Ly không thay đổi nhiều, là diện mạo xen giữa người trưởng thành và thiếu niên, giống như cành lá mới vừa rụng khỏi cây cối. Nhưng Lâm Nhất Chi lại hiểu ra điều gì đó từ sự im lặng của anh.
Anh của trước kia không phải người ít nói.
Mấy năm xa nhau kia, Lâm Nhất Chi rất muốn hỏi anh về nó.
"Đi thôi, bọn mình đi tìm cậu ta." Diệp Tương Ly nhìn cô hồi lâu, sau đó vẻ lạnh lùng băng tuyết kia tan rã, để lộ nụ cười ôn hòa.
Lâm Nhất Chi muốn nói lại thôi, thật ra vừa rồi cô thất thần không phải vì lo lắng cho Triệu Nhất Văn. Nhưng cô vẫn nhanh chóng đè ép gợn sóng này xuống.
Hai người đều đã học ở trường Thanh Thủy ba năm, rất quen thuộc địa hình ở đây. Diệp Tương Ly trầm ngâm suy đoán nơi Triệu Nhất Văn có khả năng đến nhất. Bởi vì từ ký túc xá nam đến khu dạy học chỉ có hai con đường, vị trí bọn họ đang đứng chính là nơi giao nhau của hai con đường này, nếu Triệu Nhất Văn chạy thoát nhất định sẽ đi qua đây.
Nhưng điều Lâm Nhất Chi lo lắng chính là Triệu Nhất Văn không giữ được mạng nhỏ!
Ký túc xá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-he-voi-moi-tinh-dau-da-qua-doi/2896868/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.