Lâm Nhiễm Trần ngồi trong ghế phụ lái cũng có thể nghe thấy giọng nói này, thậm chí còn biết luôn cả người đã phát ra nó, cậu không nhịn được liếc mắt nhìn xuống hai chân mình sau đó lại nhìn ra bên ngoài.
Có nên nói trái đất thật tròn hay không đây? Nhất là khi nơi cậu đang sống hiện giờ còn là thế giới bên trong tiểu thuyết, thành ra trái đất đã tròn nay lại càng tròn hơn.
Người đàn ông này không ngờ lại là anh họ của Cảnh Thịnh Kiêu, đồng nghĩa với việc anh ta chính là Cảnh Hứa Ngôn - thụ chính của quyển tiếu thuyết này.
Ụ móa! Cậu nên nói anh trai của mình thật là trâu bò hay bản thân não ngắn đến mức quên mất vai trò của anh trong cuốn tiểu thuyết đây?
Lâm Dư vậy mà có quen biết với thụ chính.
Không ấy giờ cậu kéo anh chạy theo mình luôn có được không? Dính tới phản diện đôi ba chương như cậu còn có thể không sao chứ dính tới nhân vật chính như anh thì chắc chắn sẽ có chuyện!
Lâm Dư nhìn anh cười nói: “Hình như giám đốc Ngôn còn có việc phải làm, còn chuyện dùng bữa gì đó để khi khác lại nói.” Nói xong anh gỡ tay gã ra, nhanh chóng leo lên xe phóng đi mất dạng.
Cảnh Hứa Ngôn liếc xéo Cảnh Thịnh Kiêu một cái, một cái hai cái học sinh như hắn thật biết canh thời điểm, những lần xuất hiện đều đúng lúc phá hỏng chuyện tốt của gã.
Hắn cũng đâu có vừa, trong lòng lúc này vẫn còn bực tức sự việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-cot-truyen-toi-cung-phan-dien-thanh-doi/2772572/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.