Chương trước
Chương sau
Lâm Nhiễm Trần ngồi trong ghế phụ lái cũng có thể nghe thấy giọng nói này, thậm chí còn biết luôn cả người đã phát ra nó, cậu không nhịn được liếc mắt nhìn xuống hai chân mình sau đó lại nhìn ra bên ngoài.

Có nên nói trái đất thật tròn hay không đây? Nhất là khi nơi cậu đang sống hiện giờ còn là thế giới bên trong tiểu thuyết, thành ra trái đất đã tròn nay lại càng tròn hơn.

Người đàn ông này không ngờ lại là anh họ của Cảnh Thịnh Kiêu, đồng nghĩa với việc anh ta chính là Cảnh Hứa Ngôn - thụ chính của quyển tiếu thuyết này.

Ụ móa! Cậu nên nói anh trai của mình thật là trâu bò hay bản thân não ngắn đến mức quên mất vai trò của anh trong cuốn tiểu thuyết đây?

Lâm Dư vậy mà có quen biết với thụ chính.

Không ấy giờ cậu kéo anh chạy theo mình luôn có được không? Dính tới phản diện đôi ba chương như cậu còn có thể không sao chứ dính tới nhân vật chính như anh thì chắc chắn sẽ có chuyện!

Lâm Dư nhìn anh cười nói: “Hình như giám đốc Ngôn còn có việc phải làm, còn chuyện dùng bữa gì đó để khi khác lại nói.” Nói xong anh gỡ tay gã ra, nhanh chóng leo lên xe phóng đi mất dạng.

Cảnh Hứa Ngôn liếc xéo Cảnh Thịnh Kiêu một cái, một cái hai cái học sinh như hắn thật biết canh thời điểm, những lần xuất hiện đều đúng lúc phá hỏng chuyện tốt của gã.

Hắn cũng đâu có vừa, trong lòng lúc này vẫn còn bực tức sự việc của Lâm Nhiễm Trần vừa hay lại bị gã làm cho chướng mắt nên hậm hực lườm gã một cái, sau đó tìm đến xe nhà mình leo lên đóng cửa lại một cái rầm.

“Cậu đóng nhẹ chút coi, xe tôi mà cậu cứ làm như xe của nhà cậu vậy, hư rồi cậu đền được cho tôi chắc?”  Gã xót xe, dù sao cũng là chiếc xe phiên bản giới hạn mà mình khó khăn mua được, lỡ mà hư thật gã nhất định sẽ giết hắn chết.

Cảnh Thịnh Kiêu lại làm như không nghe thấy, ngồi yên ở ghế sau cắm đầu mình vào bấm điện thoại.



***

Tối đến, Lâm Nhiễm Trần nằm trằn trọc mãi không cách nào đi vào giấc ngủ được.

Tất cả đều tại Cảnh Thịnh Kiêu, lời đe dọa của hắn khiến cậu hễ cứ nhắm mắt lại liền nhìn thấy hình ảnh hai chân mình bị hắn đánh gãy. Mà gãy ở đây, nếu chỉ đơn giản là gãy chân thông thường thì cậu còn có thể bó bột chờ lành, đằng này lại mơ thấy hắn đánh chân mình gãy ra làm đôi thì biết bó lại bằng cách nào đây?

Nằm mơ một giấc mơ suốt mấy ngày liền như vậy khiến tinh thần Lâm Nhiễm Trần có chút uể oải, ngày nào lên lớp cũng ngáp ngắn thở dài trông rất thiếu sức sống.

Lâm Dư từ phòng bếp bước ra, anh đặt cốc cà phê vừa mới pha xong đến trước mặt cậu lo lắng hỏi: “Hổm rày em sao vậy? Thiếu ngủ à?”

Cậu mắt nhắm mắt mở·cầm cốc cà phê anh vừa pha xong lên uống một ngụm, sau đó mệt mỏi đáp: “Em không sao đâu anh.”

Miệng nói “không sao” nhưng thực chất trong lòng cậu lại không ngừng gào thét, sao lại có thể không sao cho được, tên điên thối tha đó cứ như ma như quỷ đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cậu khiến nó trở thành ác mộng.

“Chuyện học ở trường vẫn ổn cả chứ? Nếu như cảm thấy áp lực quá thì em cũng có thể chia sẽ nó với anh.” Nhìn quầng thâm dưới mắt em trai mình làm anh không nhịn được mà đau lòng.

Lâm Dư biết mình không thể giúp ít gì được cho Lâm Nhiễm Trần trong chuyện học tập, càng không thể khuyên những câu đầy vô bổ như “em cứ việc làm theo những gì mình thích, tương lai chỉ cần ngồi yên hưởng thụ là được”. Nhưng anh có thể san sẽ tâm sự, hoặc cùng cậu tìm ra cách để giải quyết vấn đề ấy.

Còn đang chưa biết nên mở lời ra sao thì anh lại cho mình một cơ hội tốt đến như vậy, cậu không thể không nói ra nổi niềm của mình.

“Anh trai, em muốn chuyển trường!”



Trong suốt những ngày qua, đã có không ít lần cậu suy nghĩ đến ý định này.

Muốn không dính dáng đến nhân vật chính, càng không gặp gỡ Cảnh Thịnh Kiêu thì giải pháp duy nhất của cậu chỉ có thể là đi đến một nơi nào đó càng xa nhân vật chính càng tốt.

Dù sao thì phân cảnh của cậu đến đó cũng đã hết, bây giờ có đi thì tình tiết truyện chắc cũng không điên khùng đến mức bủa vây theo cậu đâu nhỉ?

Mặc kệ mọi chuyện có diễn biến ra sao Lâm Nhiễm Trần nhất định phải rời khỏi đây, hằng ngày lượn lờ trước mặt phản diện khiến cậu ngày nào cũng sống trong lo sợ. Cậu sợ một ngày nào đó hắn sẽ thật sự thực hiện điều mình nói, đánh gãy hai chân cậu!

Lâm Dư đối với ý định đầy đột ngột này của cậu cảm thấy hoài nghi: “Hửm, tại sao em lại muốn chuyển trường. Ngôi trường hiện tại có gì không tốt sao?”

Chẳng lẽ có kẻ nào đó dám ức hiếp em trai anh?

Nhưng suy nghĩ ấy chỉ mơ hồ thoáng qua trong đầu sau đó lại nhanh chóng vụt tắt, với tính cách trước giờ của Lâm Nhiễm Trần, nếu như thực sự có kẻ dám bắt nạt cậu, chỉ sợ đã sớm bị cậu dạy dỗ.

“Không phải đâu anh, là do em không thích ứng được mà thôi.”

Nghĩ lại mới nhớ trường nguyên chủ theo học là một ngôi trường danh giá có tiếng, người theo học ở đây phần lớn đều là con cái của gia đình hào môn thế gia lớn mạnh, nhà giàu mới nổi như cậu hoàn toàn không có khả năng rớ đến.

Nhưng vì một lí do thần kỳ nào đó mà cậu có thể theo học tại đây, thậm chí còn được con trai độc đinh của Cảnh gia để mắt đến. Trong mắt người khác là may mắn nhưng trong mắt cậu lại chính là phiền phức, chỉ muốn tránh hắn càng xa càng tốt.

Lâm Dư vốn dĩ là một kẻ cuồng em trai, anh không thích việc em trai cảm thấy lạc lỏng nên rất nhanh đã gật đầu đồng ý: “Được rồi, về chuyện này anh sẽ thương lượng lại với cha làm thủ tục chuyển trường cho em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.