Đợi cho Lâm Nhiễm Trần ăn uống xong xuôi, hắn chủ động dọn dẹp hộp không giúp cậu, tiếp đến lại ân cần rót đến một ly nước.
“Cảm ơn anh, để tôi tự làm là được.”
Cảnh Thịnh Kiêu nghe thấy, nhưng lại không đặt câu nói này vào trong lòng, cho dù cậu có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa thì lần sau hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Bầu không gian bỗng chốc trở nên im lặng, không ai nói với ai bất kỳ câu nào.
Lát sau, hắn bất ngờ lên tiếng nói: “Thời gian tới có lẽ tôi lại phải đi công tác.”
Như lời Cảnh Hàn Lâm đã nói trước đó, hắn muốn làm gì thì làm, theo đuổi ai thì theo đuổi. Chỉ cần việc hắn làm không làm ảnh hưởng đến công việc của mình, ông đều có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Thế nên bây giờ cho dù có đang thực hiện lại chương trình đại học thì khi có công việc đột xuất, bắt buộc hắn vẫn phải đứng ra xử lý.
Ánh mắt Lâm Nhiễm Trần thiếu điều như muốn phát sáng sau khi nghe câu đó, gì chứ hắn đi công tác, cậu hận không thể lập tức bắn pháo hoa ăn mừng ngay tại đây.
Tuy nhiên bây giờ vẫn đang ở trước mặt hắn, cậu không thể phô trương lộ ra vẻ mặt vui sướng đó tại đây được.
Cậu vẫn còn nhớ rất rõ khi tức giận hắn đáng sợ như thế nào, đến mức còn đòi đánh gãy chân cậu ra làm hai khúc, bây giờ có điên đâu lại đi chọc gan hắn.
Không biết nên trách do Lâm Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-cot-truyen-toi-cung-phan-dien-thanh-doi/2772537/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.